Đế Cuồng

Mau Giết Nàng Đi! - Phương Án Hai


trước sau

389: Mau Giết Nàng Đi!


Mà lúc này đây, Kiếp Chủ cũng đã nhận được bức tranh mà Quan Thất cố tình để lại ở một thế lực cự đầu vừa bị gã hủy diệt.
Khoảnh khắc cầm trên tay bức tranh này, nhìn thấy hình họa vẽ một cặp nam nữ đang sinh sống trong u cốc nọ.

Người nam đang ngồi cặm cụi hái rau, nuôi gà, còn người nữ lại đứng sau lưng người nam, nhìn hắn bằng ánh trìu mến ôn nhu.

Kiếp Chủ đột nhiên trở nên sửng sờ ngây ngốc.
Đặc biệt là mấy câu thơ nơi góc phải cuối bức tranh càng làm gã thêm trầm mặc, trong đầu xuất hiện tiếng răng rắc vỡ tan, dường như đang giải khai phong ấn cho một đoạn ký ức tang thương nào đó.

Có điều phong ấn này vẫn chưa hoàn toàn được khai mở, để lại cho gã không ít sự mông lung mơ hồ.
Nữ tử trong bức tranh kia đích xác là Trần Mạn Dao đang mỉm cười ôn nhu, mặc y phục màu tím thêu hình bỉ ngạn hoa.

Mà nam tử đang ngồi trồng rau nuôi gà kia cũng đích xác là tiền kiếp của gã, Tam Thập Tam Phạm Thiên, Sa Hoa.
Có điều trong trí nhớ từ lúc trở lại thế giới này của gã, hình dáng Mạn Châu rõ ràng không phải như vậy.

Dù rằng có đôi khi gã cũng từng thông qua Bỉ Ngạn hoa mà Trần Mạn Dao sở hữu để liên hệ với Mạn Châu nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác xa lạ, nửa vời.
- Là ai mà có thể phong ấn được ký ức của ta?
Kiếp Chủ khẽ thì thào.

Đạo phong ấn kia quá đỗi chắc chắn, dù rằng gã sử dụng không ít bí thuật thử nghiệm phá hủy nó nhưng vẫn không thành công.


Nhưng loại thủ pháp phong ấn quái lạ này, vậy mà dường như cũng có chút quen thuộc…
- Chẳng lẽ ta tự phong ấn ta sao?
Gã đột nhiên nghĩ đến một giả thuyết nực cười.

Kim Phát Nữ thấy vẻ phiền muộn của gã bèn hỏi:
- Đại nhân, trên thế gian này cũng có chuyện làm khó được ngài sao?
Kiếp Chủ đáp:
- Không có chuyện làm khó được ta, chỉ có ta tự làm khó bản thân mình.

Trận chiến chung cực năm xưa ở Tuyệt Vọng Ma Uyên rất thảm khốc, kết cuộc sau đó vì sao ta lại chết, cho đến khi sống lại ta vẫn không tài nào nhớ rõ ràng nổi.

Dường như lúc đó ta vì sự xuất hiện đột ngột của Mạn Châu mà hóa điên, nhờ đó bước ra bước cuối cùng, đánh phá ra Kiếp cảnh sau đó giết hết toàn bộ những cường giả đang vây công mình.

Kế đến… kế đến…
— QUẢNG CÁO —
Gã ôm đầu vì đau đớn.

Đạo phong ấn kia lại một lần nữa phát huy tác dụng, ngăn chặn gã nhớ lại ký ức tiền kiếp.
Đào Ngột thấy gã biểu tình thống khổ như vậy thì gầm rống lên đầy thương cảm.
Kiếp Chủ không hề dừng lại mà vẫn cố tiếp tục.

Thất khiếu gã chảy đầy máu tươi, đầu gối hai chân khụy xuống, tuy nhiên gã lại cất tiếng cười đầy tà ác sau đó thét lớn một tiếng.
Dù vẫn không cách nào phá được phong ấn nhưng có một vài hình đã xẹt qua trước mặt gã, cho gã thêm ít manh mối.
Hư vô hắc ám, nữ tử trên thuyền, nam tử áo xanh… Mà gã mình mặc hồng y đứng đối diện với hai kẻ này, trầm mặc hồi lâu, đôi mắt vẫn như cũ nhắm nghiền lại, cuối cùng đã làm ra hành động gì đó khiến ý thức bản thân mất đi, khép lại một tiền kiếp đầy bi ai.
- Là ta tự phong ấn ta, Mạn Châu trong trí nhớ của ta là hư ảo, Trần Mạn Dao kia… có thể mới chân chính là nữ nhân ta yêu…
Kiếp Chủ chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về hướng Tây nơi xa.

Phía đó đang có rất nhiều cao thủ bày ra cạm bẫy chờ gã sa lưới, muốn chém đầu gã để lấy đầu danh trạng cho mình.

Kim Phát Nữ không phải kẻ ngốc.

Nếu Kiếp Chủ đã cho rằng Trần Mạn Dao chính là thê tử cũ trong tiền kiếp của mình, thì chắc chắn gã sẽ bất chấp tất cả để lao về hướng đó.

Có điều gã lại một lần nữa khiến nàng sửng sờ khó hiểu:
- Đi! Tiếp tục cùng ta đại khai sát giới ngũ châu Di địa!
- Không cứu Mạn Dao cô nương sao?
Nghe Kim Phát Nữ hỏi, Kiếp Chủ cười điên cuồng:

- Nếu bây giờ ta đi về Tây Thiên chẳng khác gì làm đúng mong ước của đám người kia, để chúng tùy ý nhào nặn.

Kết cục ta chắc chắn phải chết, mà Mạn Dao cũng phải bồi táng theo.

Nếu đã vậy vì sao không dùng cách khác, phá hỏng kế hoạch của chúng, để chúng vì thấp thỏm lo âu mà phải rời khỏi nơi đã bố cục sẵn, đuổi theo truy sát ta với sự chuẩn bị còn chưa tốt.

Đến lúc đó ta sẽ giết ngược lại chúng, để chúng biết cái giá phải trả cuộc vì muốn dùng người uy hiếp ta…
— QUẢNG CÁO —
- Lỡ như…
Kim Phát Nữ định nói nhưng liền bị Kiếp Chủ ngắt lời.

Giọng gã khàn khàn, tuy không thấy rõ khuôn mặt sau Hắc Diện màu đen nhưng có thể mường tượng ra biểu cảm đầy lạnh lùng sát khí bên trong đó.
- Dù ta không rõ trong quá khứ đã phát sinh chuyện gì nhưng kiếp này ta tuyệt đối không được sai lầm nữa.

Ta không thể chết, bằng mọi giá phải tu luyện đến tận cùng.

Mạn Châu đã chết đi một lần rồi.

Với người khác chết là hết, vĩnh viễn thất lạc trong luân hồi.

Nhưng với ta, chỉ cần tu vi ta đủ mạnh thì sẽ đủ sức vào trong luân hồi cướp nàng trở lại.

Cứ để đám người kia làm những điều chúng mong muốn! Nếu chúng thực sự dám giết nàng, ta sẽ bắt cả Di địa này phải bồi táng theo…
Giọng nói Kiếp Chủ quanh quẩn trong không trung, truyền vào tai Kim Phát Nữ khiến nàng ta lạnh cả sống lưng.
Đột nhiên, nàng ta chợt nhận ra có lẽ mình đã sai, ánh mắt loé lên tia sáng khác lạ.

Tuy nhiên ánh mắt này rất nhanh mất đi, thay bằng dáng vẻ phục tùng vô điều kiện.
----------
Kiếp Chủ không tới Tây Thiên, điều này khiến đám Quan Thất cực kỳ nóng ruột.
Lúc này đây giữa trận pháp đã được dựng lên một cây cột cao mấy chục trượng, trên cột là Trần Mạn Dao đang bị trói chặt toàn thân.
Từ cây cột này toả ra yêu khí kinh người, là dùng máu tươi của một tồn tại đã vẫn lạc đẳng cấp nghịch linh của Thao Thiết nhất tộc dung hợp vào.
Muốn chế trụ Đào Ngột, một trong tứ đại hung thú hùng mạnh nhất trong lịch sử yêu tộc thì chỉ có cách dùng một loại hung thú khác sở hữu đẳng cấp tương đương.
Số máu huyết này vốn liếng của Thiên Địch thánh hoàng triều sau trận chiến thời thượng cổ mà có được.

Vốn dĩ được Thiên Địch đế các đời cất giấu rất kỹ, quý trọng như quốc bảo nhưng nay vì để bố trận giết Kiếp Chủ mà phải lấy ra sử dụng.
Những thế lực cự đầu ở đây cũng góp vào rất nhiều tài nguyên quý giá.

Điển hình có thể nhắc đến Thí Thiên mộc của Vô Vi môn Đông Hải, bình thường nếu đem ra đấu giá phải có giá trị hàng ức linh thạch.


Nhưng bây giờ nó lại bị những vị trưởng lão Ứng Kiếp cảnh viên mãn cắt ra thành nhiều đoạn nhỏ, chế tác thành ba trăm sáu mươi lăm lá cờ dùng để bày trận.
Ngoài ra còn có Đả Thần thạch đến từ Đông Hoa thánh hoàng triều.

Đây là một viên đá nhỏ bằng đầu ngón tay nhưng lại sở hữu sức nặng sánh ngang bằng hàng vạn ngọn núi, năm xưa được Đông Hoa Nhân Chủ dùng để đối kháng với thần tộc.

Đây cũng là một trong những thần vật trấn quốc của Đông Hoa thánh hoàng triều, song nay lại được Mộ Dung Uyên Bác đem đến đây bỏ vào đại trận để bày ra sát chiêu chờ đợi Đào Ngột sa lưới.

- Quan Thất, lời hứa hẹn của ngươi là đây sao? Đã ba ngày rồi mà Kiếp Chủ vẫn không xuất hiện.

Ngươi định để chúng ta chờ đến khi nào đây?
Mấy thế lực Đông Hải tỏ vẻ nôn nóng, mà bọn người ở Trung Thổ tuy không nói gì nhưng vẻ mặt cũng hết sức âm trầm, cảm giác mất đi sự tin tưởng với Quan Thất.
- Hồng Trần Kiếp Chủ là kẻ diệt đạo thượng cổ, máu lạnh vô tình, không gì không dám làm.

Sao lại có chuyện vì một nữ tu sĩ Đạo Đài cảnh mà bị dụ đến đây? Thật phí thời gian, chúng ta đều là những thế lực cự đầu nổi danh mà nay phải chạy khỏi thánh địa của mình trốn chui trốn nhủi ở đây! Nếu còn tiếp tục chờ đợi nữa thì sớm muộn cũng trở thành trò cười thiên cổ!
Đối diện với áp lực đến từ quần hùng, Quan Thất biểu tình trầm mặc còn chưa biết nên giải quyết thế nào thì từ bên ngoài truyền đến tiếng cấp báo của binh lính.
Chưa đầy mấy khắc sau đã thấy mấy tên binh linh hớt hải chạy tới, quỳ xuống một chân, hai tay chắp lại cúi đầu nói lớn:
- Bẩm thái tử, Kiếp Chủ vừa diệt Bổ Thiên đạo ở Trung Thổ, sau khi rời đi hắn để lại một dòng chữ do xương cốt và máu tươi viết thành dưới đất...
Tên binh lính vừa nói vừa run rẩy, dường như không dám nói thẳng.

- Mau nói!
Mấy vị trưởng lão tông chủ xung quanh nôn nóng vô cùng, phải quát lớn thúc dục thì nhận được câu trả lời khiến ai nấy sửng sờ:
- Hắn...!hắn...!hắn viết: "Các ngươi giết nàng đi, ta rất chờ mong ngày đó.

Ngày nàng chết cũng là ngày toàn bộ Di địa các ngươi phải bồi táng.

Quan Thất, Thiên Địch thánh hoàng triều của ngươi sẽ là nơi đầu tiên ta đạp bằng.

Mau giết nàng đi!!!".

390: Phương Án Hai

Mọi người còn chưa kịp định thần lại đã nghe tiếp những tiếng cấp báo dồn dập khác truyền đến.

- Báo, Hồng Trần Kiếp Chủ sau khi diệt Bổ Thiên đạo đã diệt luôn hai quận Vong, Tinh của Thiên Địch thánh hoàng triều ta! Bốn mươi vạn người thương vong, Thiêu Lữ tướng quân và Sóc Hàn thành chủ tử trận. Hiện Kiếp Chủ không hề ẩn nấp nữa mà ngang nhiên cùng Thao Thiết nhắm thẳng tới đế đô, trên đường đi như cũ dùng xương cốt và máu huyết xếp thành năm chữ máu “CÁC NGƯƠI GIẾT NÀNG ĐI!”

Thiêu Lữ tướng quân và Sóc Hàn thành chủ là cường giả Ứng Kiếp đại viên mãn, hai trụ cột quan trọng của Thiên Địch thánh hoàng triều. Một người mệnh danh Võ Thần Vong quận, một người mệnh danh Văn Thánh Tinh quận, cùng nhau trấn thủ cả một vùng biên thùy trăm vạn dặm. Vậy mà nay bọn họ đều ngã xuống, kẻ đủ sức hạ sát họ chắc chắn chỉ có Đào Ngột dưới chân Hồng Trần Kiếp Chủ mà thôi.

Binh lính khác tiếp tục run rẩy nói:

- Báo, bệ hạ nói rằng sẽ dùng tổ khí chống đỡ. Với sức mạnh hồn huyết của Thiên Địch Nhân Chủ thời cổ sẽ có thể chống đỡ được Thao Thiết tối đa một tháng. Trong thời gian này hy vọng thái tử có thể nhanh chóng nghĩ cách liên hợp quần hùng tiêu diệt hắn. Tình hình nguy cấp, tuyệt đối không thể tiếp tục trì hoãn!

Thiên kiếp khó vượt, mệnh kiếp khó thắng, mà nhân kiếp lại càng vô định.

Tổ khí của Thiên Địch thánh hoàng triều là một kiện bảo y có tên Nghịch Nhân bào. Tương truyền Thiên Địch Nhân Chủ năm xưa vì ngưỡng mộ Bá Luân đại thần mà
cũng quyết định không dùng binh khí trong suốt cuộc đời tu hành của mình. Tuy nhiên, ông ta dĩ nhiên không thể nào sánh bằng Bá Luân, rốt cuộc vẫn phải tự chế ra một kiện bảo y có tác dụng đề thăng tu vi trong thời gian ngắn, đồng thời sở hữu sức phòng ngự cực kỳ khủng khiếp. Chính nhờ kiện bảo y này ông ta mới đủ sức đánh bại khí vận chi tử thời đại ấy, thay đổi vận mệnh bản thân.

Tu vi phụ hoàng Quan Thất, tức đương kim Thiên Địch đế không hề cao lắm, chỉ vọn vẹn Ứng Kiếp đại viên mãn. Nhưng nếu dùng quốc vận gia trì thân thể, kết hợp Nghịch Nhân bào, đồng thời hiến tế toàn bộ số hồn huyết Thiên Địch Nhân Chủ để lại nhằm dùng làm lá bài tẩy hộ mệnh trong lúc nguy khốn cho hậu nhân thì vẫn sẽ kiềm tỏa được Đào Ngột trong thời gian ngắn. Tuy nhiên chỉ là “kiềm tỏa”, đối diện với một nghịch linh hùng mạnh như Đào Ngột, nếu chỉ là sức mạnh hư ảo thì chẳng thể nào mảy may tồn thương nó được.

Trong tình huống Thần Tiêu Nhân Chủ không ra, những tồn tại đáng sợ nằm trong quan tài ở Đông Hải nhắm mắt làm ngơ thì Đào Ngột chính là vô địch. Không thứ gì, không một ai có thể trực diện đối kháng với nó.

Chính vì vậy trận pháp ở Tây Thiên này đã phải mất tới mười mấy năm mới chuẩn bị xong, quy tụ toàn bộ những pháp bảo đỉnh cấp truyền thừa cổ xưa của các tông môn khắp ngũ châu, mới hòng trấn áp được nghịch linh này.

Nếu bây giờ đột ngột dịch chuyển trận pháp, nó sẽ xuất hiện nhiều trục trặc dẫn đến những sự cố khó lòng dự đoán nổi.

- Báo, Hồng Trần Kiếp Chủ sau khi thôn phệ xong Sóc Hàn tướng quân từng nhắc đến tên thái tử, y nói rằng “Nhờ các ngươi truyền lời với Quan Thất, ta muốn xem là ta giết phụ thân ngươi nhanh, hay ngươi giết nàng nhanh! Vẫn câu nói cũ, mau giết nàng đi, rồi cả Di địa này hãy bồi táng theo!”

Quan Thất nghe xong bao nhiêu sự điềm tĩnh đều biến mất, vì quá giận dữ mà hét lớn một tiếng rút bội kiếm bên hông ra ném thẳng về phía Trần Mạn Dao đang bị trói trên cột.

— QUẢNG CÁO —

Mũi kiếm xé gió lao tới, mọi người đều chú mục theo hướng bay của thanh kiếm đến mức xuất thần, trong đó bao gồm cả ánh mắt đầy vẻ toan tính của Cổ Lạc.

- Không được!



Vị trưởng lão vừa rồi lớn tiếng thúc dục Quan Thất giết Kiếp Chủ nay lại biểu tình hoảng sợ, vội vàng dùng nguyên lực chấn nát bội kiếm này, bảo vệ tính mạng cho Trần Mạn Dao.

- Ngươi không thể giết nàng ta! Nếu giết nàng ta sẽ khiến Kiếp Chủ không còn cố kỵ gì nữa, thẳng tay tàn sát tất cả…

Mấy vị trưởng lão khác cũng trầm mặc, khó khăn nói.

- Đúng vậy, bây giờ không nên chọc giận hắn. Chúng ta nên nghĩ phương pháp khác.

Quan Thất cảm thấy thật nực cười. Lũ người cổ lão này nhát gan còn hơn thỏ đế, chỉ mới bị hù dọa một chút mà nay đã sợ hãi đến thế này. Thảo nào Tổ Miếu nơi chân trời Đông Hải từng ra mật lệnh yêu cầu bọn họ rút lui vào trong hậu trường, để lại đất diễn cho đám hậu bối sau này. Nếu cứ để những kẻ như vậy nắm đại quyền trong tay, tương lai đừng nói là đối mặt thánh giới. Nếu một ngày ngũ đạo tự phong một lần nữa đổ bổ xuống, Di địa đến một phần sinh cơ cũng không có.

- Cổ Lạc, ngươi có giải pháp nào không? Cứ thế này chúng ta chôn chân ở đây đợi hắn, rốt cuộc chưa kịp giết hắn thì cả Di địa đã bị hắn lật tung lên rồi!

Thanh niên vu sư ánh mắt chợt lóe, nghe gọi tên mình liền thay đổi thần thái thành cung kính, nhanh chóng bước đến ôm quyền cúi đầu nói:

- Bẩm thái tử, dẫn dụ Hồng Trần Kiếp Chủ tới Tây Thiên là phương án thứ nhất, phương án này giả sử dụ được hắn tới thì sẽ trở nên rất hoàn mỹ, tổn thất chẳng có bao nhiêu. Bây giờ nếu thất bại chúng ta vẫn còn phương án thứ hai. Tỷ lệ thành công của phương án này là năm năm, đồng thời quần hùng sẽ tổn thất khá nghiêm trọng.

Cổ Lạc vừa nói vừa quan sát sắc mặt mọi người. Khi thấy bọn họ đang so sánh thiệt hơn thì bồi thêm vào:

- Còn nếu không muốn tổn thất quá nhiều, chúng ta buộc phải cầu viện thánh giới. Hành động này sẽ khiến cán cân quyền lực Di địa sẽ nghiêng về thánh giới, chúng ta cũng sẽ bị họ khống chế. Tin tưởng rằng các vị ở đây đều không muốn như vậy!

Mọi người trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc gật đầu: — QUẢNG CÁO —

- Ngươi nói phương án thứ hai ta nghe xem!

Khóe miệng Cổ Lạc cong lên tạo thành nụ cười sâu kín, chậm rãi thuyết giảng về phương án thứ hai cho quần hùng nghe.

Cũng chẳng biết y nói gì mà tất cả đều biểu tình cực kỳ hài lòng, dứt khoát phất tay:

- Cứ làm vậy đi! Đối phó với một kẻ điên thì chỉ có cách điên hơn hắn!

———————————————————



Trên bầu trời Thiên Địch thánh hoàng triều hiện lên từng vòng xoáy huyết khí nồng đậm, tất cả đều xoay quanh cơ thể một hung thú khổng lồ cao cả bảy tám ngàn trượng. Phải nhìn kỹ lắm mới thấy trên đầu nó lúc này đây có một nam tử hồng y, đeo mặt nạ đen đang ngồi xếp bằng. Từng làn huyết khí tinh khiết theo những lỗ chân lông đang nở rộng chui thẳng vào người gã, di chuyển khắp kỳ kinh bát mạch. Cùng lúc bầu trời xuất hiện tiếng sấm nổ đì đùng, mây đen kéo tới, hỏa mạch dưới đất lại phun trào như đang muốn hủy diệt thế gian.

- Ta là Hồng Trần Kiếp Chủ, đạo ta thăng hoa đến cực hạn sau đó hóa thành một kiếp của sinh linh! Chỉ là thiên kiếp tầm thường làm sao gây khó dễ được cho ta!

Kiếp Chủ nhờ vào việc không ngừng thôn phệ đại lượng tinh huyết đã chính thức đột phá Đạo Đài cảnh. Nơi thức hải trong ấn đường bắt đầu ngưng tụ ra một tòa đài các màu đỏ, từ nó tỏa ra hồng trần đạo vận cực kỳ nồng đậm. Nó phối hợp với biển nguyên lực ở khổ hải (hạ đan điền), anh nhi màu đỏ ở trung đan điền tạo thành "tam quan" (ba cửa ải), trấn giữ và nối liền hai mạch nhâm đốc, nhờ đó giúp tốc độ vận nguyên lực nhanh hơn gấp mấy lần. Mà nguyên lực sau vài vòng đi qua "tam quan" này liền được cường hóa rất nhiều, giúp chiến lực của gã bước sang tầm cao mới.

Giờ phút này, chỉ cần là dưới Đạo Đài cảnh, tất cả đều yếu ớt không chịu nổi một kích của gã. Đây cũng là nguyên nhân giúp gã cực kỳ tự tin trong cuộc đối đầu với quần hùng sắp tới.

Chẳng những Hồng Trần Kiếp Chủ lột xác hoàn toàn mà ngay cả Đào Ngột dưới chân gã cũng thể. — QUẢNG CÁO —

Nhờ thôn phệ gần trăm vạn sinh linh mà nó đã ổn định được cảnh giới. Chủ cảnh cũng chia làm những cấp nhỏ giống như Đế cảnh.

Nếu Đế cảnh chỉ có ba cấp nhỏ là Chân, Huyền, Thiên thì Chủ cảnh lại chia làm tứ cấp Duyên, Tạo, Viên, Diệt.

Vạn vật do duyên sinh, không có chữ "duyên" này, đạo giới không thể thành.

Tạo là dựa vào duyên để xây dựng nền móng sơ khai đạo giới.

Viên là lúc đạo giới viên mãn, đủ tiêu chuẩn của một tiểu thế giới bình thường.

Vật cực tất phản, lúc đạo giới đã viên mãn ắt phải hủy diệt. Sau khi đạo giới diệt thì tu sĩ mới có thể dùng tinh hoa của đạo giới này để thăng hoa thành kiếp, hoá thành một kiếp trong thiên địa.

Đào Ngột là đang nằm ở Chủ cảnh Duyên cấp sơ kỳ, đang trong quá trình cảm ngộ "duyên" để tạo ra đạo giới cho riêng mình.

Mà Thần Tiêu, sau năm mươi vạn năm dùng Đại Luân Hồi thuật tu luyện, tu vi đã nằm ở Viên cảnh đại viên mãn, chỉ thiếu ít cơ duyên để đột phá Diệt cấp.

Chính vì vậy trong trấn chiến giữa ba người Thần Tiêu, Đào Ngột và huyết long. Mặc dù thế nhân đều cho rằng là ba tồn tại này đánh lẫn nhau, nhưng thực chất một mình Thần Tiêu chấp cả Đào Ngột và huyết long. Nếu không phải huyết long sở hữu thân thể gần như bất tử bất diệt, còn Đào Ngột là một trong tứ đại hung yêu tộc, sở hữu thể chất quá mức vượt trội, nhờ đó miễn cưỡng giao thủ cầm chừng được mấy ngàn chiêu thì ông ta đã thu phục cả hai.

Sau khi trận chiến kết thúc, vết thương trên cơ thể Đào Ngột và sự hoảng loạn của huyết long là minh chứng lớn nhất cho sự cường đại của Thần Tiêu.

Nhưng dù mạnh đến thế, hiện tại Thần Tiêu vẫn không ra mặt để ngăn cản Đào Ngột và Hồng Trần Kiếp Chủ, điều này khiến những cường giả thế hệ trước của Di địa hết sức khó hiểu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện