Độc Cô Minh mỉm cười, tỏ vẻ hứng thú:
- Xem ra thái cổ rất thú vị, nếu ta sinh ra tại đó thì không biết sẽ trở thành kẻ thế nào, có hay chăng bị những Bá Luân, Lý Ẩn, Thái Phong Điên, Khán Bất Xuyên hay những hào kiệt Độc Cô gia lấn áp…
Tiểu ô quy hừ lạnh:
- Dĩ nhiên là tiểu tử ngươi sẽ bị bọn họ lấn áp đến mức không ngóc đầu lên nổi! Trong cùng cảnh giới tu vi, trừ phi là thiên tài kiệt xuất, sở hữu tư cách hào kiệt mới đủ sức tiếp mười chiêu của bọn họ. Nhớ lại năm đó Phùng Hằng đệ nhất thiên tài tiên tộc đã từng cùng thủy tổ Độc Cô gia các ngươi chiến một trận quỷ khốc thần sầu. Phùng Hằng không hề đơn giản đâu. Gã về sau nhất thống tiên giới, trở thành Thái Nhất Tiên Hoàng cao quý vô song.
Tiểu ô quy nói với vẻ kính phục, lần đầu tiên Độc Cô Minh thấy nó ngưỡng mộ một người ngoài Yêu Tổ đến vậy.
- Hai người dù lưỡng bại câu thương những vẫn khiến thế gian chấn kinh. Sau trận chiến đó thủy tổ Độc Cô gia các ngươi xếp thứ năm trên Lục Giới Phong Vân bảng, hơn cả đám Lý Ẩn, Thái Phong Điên, Khán Bất Xuyên. Y viết nên một thần thoại không thể vang dội hơn, thành lập Tu Chân Liên Minh, cùng Bá Luân và chư hào kiệt bình định lục giới, đem về cho nhân tộc thịnh thế phồn hoa suốt mấy vạn năm. Ài, chuyện xưa rất nhiều, có kể ba ngày ba đêm cũng không hết, những năm tháng ấy thật khiến người ta hoài niệm…
- Đích xác những năm tháng biến động đó cất chứa rất nhiều hồi ức tươi đẹp, dù rằng những hồi ức này xen kẽ với máu tanh và nước mắt…
Độc Nhãn Kê trở nên trầm mặc. Càng nhớ lại, nó lại càng khắc sâu bóng lưng áo xanh kia. Nhớ kỹ từng lời dặn dò của y.
Địch Vân nói:
- Tu luyện giới qua lời kể của các ngươi thật thú vị. Thời đại này chỉ vừa mới bắt đầu, có lẽ sẽ không thua kém thái cổ mà các ngươi hoài niệm đâu…
Tiểu ô quy đang định đáp lại thì đột nhiên run lên, sau đó cất giọng nói nhỏ:
- Phía sau chúng ta có người, không phải một mà là hai tên!
Độc Nhãn Kê hiểu con rùa này sở hữu thiên phú đặc biệt, rất mẫn cảm với khí tức lạ. Bèn hỏi:
- Có mạnh hay không? Là tu vi gì?
Tiểu ô quy đáp:
- Một yêu thú Đạo Đài rất mạnh, e rằng còn trên ta và ngươi một bậc. Còn một giống như phàm nhân, trên người không toả ra giao động khí tức, dù vậy vẫn khiến yêu thú Đạo Đài kia khá kiêng kỵ, luôn duy trì khoảng cách mười trượng với y.
Ngừng một chút, nó nói tiếp:
- Hai kẻ này dường như đã theo dõi chúng ta rất lâu. Lúc trước ta không cảm ứng được chúng vì khoảng cách quá xa, nay đến thông đạo này, lối đi nhỏ hẹp thiếu ánh sáng, chúng không còn cách nào khác ngoài đến gần chúng ta hơn, liền bị ta phát giác.
Độc Cô Minh tỏ vẻ ngưng trọng:
- Bọn chúng không ra tay mà cứ bám riết sau lưng, chẳng lẽ là muốn chờ chúng ta phá mở con đường vào Vạn Yêu Mộ Địa, tìm kiếm cơ duyên rồi ra tay cướp đoạt ư?
Cặp mắt rùa ti hí của tiểu ô quy loé lên tia giảo hoạt:
- Mặc kệ âm mưu của chúng là gì, theo ký ức của ta thì đi thêm một canh giờ nữa sẽ tới được Công Đức động, nơi những bậc hào kiệt yêu tộc tự khắc lên chiến công trong đời của mình nhằm thể hiện sự xứng đáng khi được dùng giây phút cuối cùng của mình canh giữ mộ Yêu Tổ. Bên trong những hình vẽ này cất chứa đạo niệm cùng thần thông trứ danh tâm huyết cả đời của bọn họ, nếu là chủng tộc khác không phải yêu thú dám nhìn trộm chắc chắn sẽ tẩu hoả nhập ma, nổi điên tự vẫn. Chúng ta nhờ vậy sẽ dễ dàng được tên kiếm khách nguy hiểm kia, còn tên yêu tộc phía sau cứ để ta dẫn y đi vòng vòng vào mấy chỗ cấm kỵ, y sẽ rất thảm. Tiểu Minh tử, Địch tiểu tử, các ngươi nhớ nhắm khi đi vào hang động kia, dù bên tai cất lên lời kêu gọi gì cũng không được mở mắt ra...
Độc Cô Minh và Địch Vân gật đầu. Thầm nghĩ con rùa đen này am hiểu tình hình Vạn Yêu Mộ Địa đến vậy ắt sẽ có kế hoạch riêng. Nó cũng không phải yêu loại đơn giản, đã từng sống sót qua mấy lần cấm kỵ, thậm chí tu hành đến Đế cảnh, trí tuệ cao là không phải bàn cãi.
Một canh giờ sau, quả nhiên cả đám bọn họ đã đến được một hang động nọ. Dọc hai bên thạch bích của hang động treo đầy những ngọn đuốc đang cháy rực lửa, mường tượng vĩnh
viễn không bao giờ tắt để soi rọi công đức của tiền nhân.
Độc Cô Minh và Địch Vân vội nhắm mắt lại, tay bám vào lưng con lừa ngốc để không bị lạc đường.
Cả bọn tiến sâu vào bên trong hang động, vừa đi, Độc Cô Minh vừa nghe tiểu ô quy kêu lên đầy vui sướng:
- Ôi chao, truyền thừa của Thạch Nghĩ Yêu Tôn thượng cổ, không tệ. Thần thông công pháp rất đặc sắc, tiền bối ta thu nhận!
- Chân Long Thập Tam Biến? Đỉnh cấp công pháp Bắc Vực thái cổ? Là của lão long kia để lại sao? Hừm, năm đó ngươi vì bị ta trộm một ít linh dược mà truy sát ta trăm vạn dặm, nay thu lại công pháp của ngươi xem như hoà nhau!
- Hả, ngay cả công pháp truyền đời của Huyền Vũ nhất mạch cũng có nốt. Yêu tộc trú ngụ trên nhân giới năm xưa đúng là phát triển đến cực độ, thảo nào trong cuộc chiến dành di thể và tàn hồn của Yêu Tổ lại thu hoạch được thân xác của ngài...
Tiếp đến là đến "ừm ừm hí hí" như đang phẫn nộ của con lừa. Chẳng biết nó có hiểu lời tiểu ô quy không mà từ lúc bước vào đây thể hiện sự khó chịu sau mỗi lần con rùa đen này cất tiếng.
- Đừng ồn ào, tập trung cảm ngộ đi! Cơ hội này không phải mấy ai cũng gặp được đâu!
Độc Cô Minh lại nghe thanh âm của Độc Nhãn Kê. Kế đến con gà này bỗng dưng thét lớn:
- Con mẹ nó chứ? Tên khốn nạn nào đặt tên công pháp là Đả Kê bổng pháp thế này? Còn cả chiêu cuối "Thiên Hạ Vô Kê" nữa?
Độc Cô Minh càng nghe càng tò mò. Đột nhiên hắn nghĩ tới một việc, chẳng phải bản thân có khả năng phục sinh nếu chết đi hay sao? Vậy thì thử mở mắt ra nhìn một lần có hề gì. Lỡ như sai thì vẫn sửa lại được kia mà?
Nghĩ là làm, hắn nhanh chóng mở mắt ra. Đập vào mắt hắn lúc này là một khung cảnh tráng lệ rực rỡ không thể tả. Hai bên tuy vẫn là thạch bích trong một hang động khổng lồ nhưng toả ra ánh sáng màu hoàng kim chói lọi.
- Tường xây dựng từ Kim Vẫn thạch, đây là thứ kim loại cứng rắn nhất thiên hạ. Nghe đồn mỗi khi một ngôi sao toái diệt thì từ trung tâm của nó sẽ phát sinh nhiệt đến cực đại, không thua gì kiếp hoả mười một màu. Kim Vẫn thạch sinh ra từ trong kiếp hoả này, kiếp hoả càng mạnh thì độ tinh thuần và số lượng đông kết của nó càng nhiều. Trừ phi là tu sĩ Đế cảnh, bằng không khó lòng tiếp cận trung tâm ngôi sao để thu thập loại nó. Mỗi một cân Kim Vẫn thạch khi xuất thế đủ sức làm dấy nên một trận gió tanh mưa máu, không nghĩ tới yêu tộc lại chơi lớn đến vậy, dùng đại lượng Kim Vẫn thạch xây nên cả một hang động khổng lồ.
Độc Cô Minh càng nhìn càng thấy nể phục kỳ công của yêu tộc. Thảo nào nơi đây có thể chống đỡ qua mấy lần cấm kỵ. Bên ngoài đã hùng vĩ như vậy thì bên trong nơi sâu Vạn Yêu Mộ Địa còn đồ sộ nguy nga thế nào?
Hắn lại quan sát xung quanh một lượt nữa thì phát hiện lúc này tiểu ô quy và Độc Nhãn Kê đang ngồi mỗi tên một góc, ánh mắt mơ màng nhìn lên những hình vẽ phía trên thạch bích. Thú trảo của bọn chúng thi thoảng huơ lên diễn luyện thần thông đạo pháp nào đó.
Con lừa ngốc khá thích thú với nơi này, đi loạn khắp nơi, cái mũi to liên tục ngửi ngửi như đang tìm kiếm gì đó.
Địch Vân sau lưng thần sắc bình đạm. Gã có muốn mở mắt ra cũng không được vì đã bị mù. Dường như gã cảm nhận được việc Độc Cô Minh đang làm, bèn hỏi:
- Đại ca, huynh muốn thử xem hình hoạ trên thạch bích sao?
Độc Cô Minh không nói gì chỉ gật gật, bắt đầu đưa mắt tới bức tường màu vàng kim đang toả ra ánh sáng óng ánh kia.
Phải chú tâm lắm thì hắn mới nhìn rõ được những đường nét bên trong vầng sáng.