Tuyệt Vọng Ma Uyên!
Nhân giới có không ít cấm địa hay di tích cổ xưa, trong số đó thuộc hàng nổi danh nhất chắc chắn phải kể đến Tuyệt Vọng Ma Uyên nằm ở Nam Hoang.
Tương truyền rằng vào khoảng thời gian cấm kỵ thời thượng cổ đây là nơi táng mạng của sinh linh lục đạo, dù là Tiên Chủ và Ma Chủ cũng phải vẫn lạc ở đây.
Tuyệt Vọng Ma Uyên nằm ở nơi vạn trượng dưới vực sâu, cách xa hồng trần, trừ phi có tu vi Ứng Kiếp cảnh bằng không đừng hòng có thể đi xuống nửa bước.
Mà ngay cả Ứng Kiếp lão quái đến đây cũng lành ít dữ nhiều.
Từ thời thượng cổ đến nay, không ít cường giả khắp Nhân giới đều tề tựu về đây hòng tìm kiếm truyền thừa nhưng đều thất bại, vùi thân nơi ma vực hoang vu.
Tất nhiên cũng có tu sĩ gặp đại khí vận thành công trở ra, đưa đến một tin tức kinh người cho nhân giới:
"Bên trong có xác cường giả cấp độ Tiên Chủ bị một thương xuyên thủng đầu, đánh nát tiên hồn mà chết!"
"Thậm chí Ma Chủ cũng bị một cây thương màu đen đâm xuyên qua ngực trái ghim thẳng xuống mặt đất.
Dù chết mấy chục vạn năm nhưng biểu tình vẫn như đang sợ hãi vùng vẫy khỏi một thương kinh diễm kia."
"Quả thật đó là nơi táng mạng của sinh linh lục đạo.
Xác chết vô số, có thi thể vì tồn tại dưới hắc ám quá lâu mà nảy sinh ác niệm, biến thành những tồn tại vô cùng khủng bố.
Nhìn thì như thi tộc nhưng chỉ tồn tại ý niệm chém giết cắn nuốt!"
Sau khi ba tin tức này truyền ra, nhân giới được một phen triệt để dậy sóng.
Những thế lực lâu đời nhất cố lục lọi lại phần điển tịch trong gia tộc, cố tìm cho bằng được chủ nhân của cây hắc thương kia.
Nhưng tất cả đều phải thất vọng, giống như có một bàn tay thần bí bao phủ lấy khoảng thời gian cấm kỵ, lau sạch toàn bộ những thông tin liên quan, dù bọn họ cố gắng bao nhiêu cũng không thể hiểu được ngày ấy đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này đây chỉ thấy Độc Cô Minh chạy thẳng tới trước Tuyệt Vọng Ma Uyên, cả Đinh trưởng lão và Trần Mạn Dao không khỏi biến sắc.
- Đệ tử mau quay lại, đó là nơi táng thân của sinh linh lục đạo, dù ngươi có là ma, tiên, yêu, quỷ, thần hay nhân thì rơi xuống đó nhất định cũng phải chết!
Trần Mạn Dao cũng nói:
- Minh Vương mau trở lại, ta sẽ tìm mọi cách để chữa trị cho người!
Đáng tiếc cho dù bọn họ la hét kiểu gì đi nữa Độc Cô Minh cũng không thể nghe thấy.
Trong đầu hắn lúc này đã xảy ra một trận đại chiến.
Ý thức của tâm ma và hắn luôn không ngừng thôn phệ lẫn nhau, tâm ma thật sự rất mạnh, không hiểu bằng cách nào mà giống như vĩnh viễn mạnh hơn hắn một phần, không thể áp đảo!
- Đạo cao một thước, ma cao một trượng! Ngươi vĩnh viễn không thắng được ta đâu! Chúng ta chính là một thể, ngoan ngoãn hợp nhất sẽ vô địch thiên hạ!
- Cút, thân xác này là của ta.
Trở thành quái vật khát máu giống ngươi vậy ta thà chết còn hơn!
- Chết? Ha ha, vận mệnh của ta và ngươi từ lúc ngươi luyện Đạo Ma kinh thì đã vĩnh viễn dính chặt lấy nhau rồi.
Trong luân hồi đã định sẵn có ngày một là ngươi thôn phệ ta, hai là ta thôn phệ ngươi, không thể có con đường khác!
Không ngờ tâm ma vừa xuất thế lại nói ra tên một công pháp xa lạ, điều này khiến Độc Cô Minh rất bất ngờ.
- Ha ha, ta vừa sinh ra trong đầu đã xuất hiện vài đoạn tin tức mơ hồ, chờ ta cắn nuốt càng nhiều huyết nhục, tu vi cảnh giới tăng lên thì những đoạn tin tức kia sẽ ngày một rõ ràng.
Chẳng lẽ ngươi không muốn biết thân phận của mình hay sao? Ngươi vốn không phải cô nhi, cũng không phải đến từ địa cầu gì kia!
Tâm ma thét lớn, lại lao tới cắn một ngụm vào ý thức Độc Cô Minh khiến hắn choáng váng, cảm tưởng mình sắp tiêu tán đến nơi.
Trận chiến này hắn bại rồi, không thể chống lại sức mạnh của tâm ma.
Hắn cười lên điên cuồng:
- Nếu số mệnh sắp đặt ngươi sẽ cắn nuốt thành công ta thì ta thà vùi thân nơi ma vực u ám, cùng chết chung đi!
- Không!
Tâm ma thét lên một tiếng chói tai nhưng không thể ngăn cản Độc Cô Minh dùng một chút ý thức cuối cùng điều khiển thân thể nhảy xuống!
Vực sâu vạn trượng, ma khí thao thiên, ngăn cách hồng trần, chúng sinh khóc than, sinh mệnh nào tiến vào cũng chỉ thấy tuyệt vọng!
- Đệ tử!
- Minh Vương!
Đinh trưởng lão và Trần Mạn Dao gần như cùng lúc lao tới miệng vực nhưng đã muộn, Độc Cô Minh đã nhảy thẳng xuống bên dưới, hắc ám vô tận dần dần cắn nuốt thân thể hắn.
- Hư ảo sao?
Tới lúc ý thức cuối cùng bắt đầu mơ hồ, khoé mắt hắn chợt ứa ra một giọt lệ nóng.
- Địa cầu mà ta luôn nhớ nhung lại là hư ảo? Vậy rốt cuộc cái gì mới là thật, ta tới từ đâu?
Dưới ma vực này đến tâm ma cũng không chịu nổi, liên tục bị ma khí đánh nát ý thức.
Trường Sinh thể vang lên những tiếng nổ đì đùng, năm phôi thai tôn thần vỡ vụn, khổ hải cũng bị ma khí xâm nhập phá nát.
Đúng lúc này hắn thấy có một bàn tay mềm mại đang run rẩy vươn xuống nắm lấy tay hắn.
Một ấn ký hoa Đỗ Quyên màu tím xuất hiện toả ra ánh sáng le lói trên bàn tay mềm mại đó, tuy mờ nhạt nhưng vẫn đủ khiến ý thức đang dần mơ hồ của Độc Cô Minh tỉnh lại trong khoảnh khắc.
- Mạn Dao...!Cô không phải hư ảo...
- Minh Vương, ta là thật, ngài cũng là thật.
Trong mộng cảnh ngài đi cùng ta một đoạn đường, ngoài hồng trần, ta cũng bồi ngài lại một kiếp...
Nước mắt Trần Mạn Dao ứa ra, ký ức cũng bắt đầu mơ hồ dần, trong tai chỉ còn vang lên những câu nói mà đời này nàng không thể nào quên.
"Không tự mình bước đi làm sao trở thành cường giả được? Ở bên ta chỉ khiến cô ỷ lại, từ nay cô được tự do.
Ta dẫn cô đi đánh một trận với Đại Đế tiên tộc là vì muốn cô xoá đi mặc cảm tự ti, đừng khiến tấm lòng của ta trở nên uổng phí..."
"Lục giới hung hiểm vô cùng, con đường tu đạo ngập tràn chông gai.
Lỡ một ngày Mạn Dao táng thân chìm vào luân hồi mà không kịp gặp Minh Vương lần cuối..."
"Đây là hoa Đỗ Quyên ở quê nhà của ta, ta rất thích loài hoa này vì nó tượng trưng cho hồi ức.
Nếu thật sự có cơ hội gặp lại, chỉ cần thấy ấn ký bông hoa này ta sẽ lập tức nhận ra cô..."
"Cảm ơn Minh Vương, nếu có lỡ chìm vào luân hồi, kiếp sau ta vẫn sẽ tới tìm ngài..."
Khi câu nói cuối cùng trong hồi ức kết thúc cũng là lúc hình bóng Trần Mạn Dao và Độc Cô Minh hoàn toàn bị hắc ám cắn nuốt.
Đứng trên miệng vực của Tuyệt Vọng Ma Uyên, bộ dáng Đinh trưởng lão thẫn thờ, không nghĩ tới lại xảy kết cục này.
- Đệ tử mà ta cảm thấy ưng ý nhất mấy ngàn năm qua, vì sao lại gặp ngươi ngắn ngủi đến vậy? Nếu ngươi chịu thôn phệ huyết nhục tạm thời trấn áp tâm ma, ta chắc chắn sẽ dùng toàn lực luyện ra Trục Ma đan cho ngươi.
Lại dùng sức mình phò trợ ngươi bước trên con đường của Lưu Tông năm xưa...
Ông ta và Độc Cô Minh tao ngộ không