- Ngươi là ai? Vì sao trong tư liệu về chí tôn thiên kiêu Nam Hoang không có tên ngươi?
Mạc Ảnh vất vả chống cự bạch long khổng lồ do cuồng phong hoá thành đang cuốn lấy thân thể mình.
Rõ ràng là tên trước mắt chỉ có tu vi nửa bước chí tôn thiên kiêu nhưng pháp lực lại hùng hậu hơn cả gã.
Kinh dị nhất là trong mỗi thần thông y tạo ra còn ẩn chứa tiên lực cực kỳ tinh thuần, chẳng khác tiên nhân giáng thế.
Tiên nhân ở đây là cách gọi dùng cho nhân loại tu theo tiên đạo.
Loại tu luyện giả này khi tu luyện sẽ khiến linh lực trong cơ thể biến đổi hoàn toàn thành tiên lực, nhưng máu thịt vẫn là của nhân tộc.
Trừ phi có thể đạt tới Đế Cảnh mới có thể chọn lựa một trong ngũ phẩm tiên ma thần yêu quỷ để chính thức thoát khỏi xác phàm, trở thành sinh linh cấp cao.
- Ta là Độc Cô Minh, đến từ thôn Hạnh Hoa, huyện Quan Khẩu, núi Côn Luân.
Ta chỉ mới tu đạo hai năm, dĩ nhiên không ai biết đến tên ta!
Độc Cô Minh tiếp tục gia tăng tiên lực vào bạch long, miệng nhàn nhạt nói.
Tên tuổi của hắn chỉ mới nổi lên ở U Minh bí cảnh cách đây hai năm, nhưng trong trí nhớ của mọi người thì khi ấy hắn chỉ mới gần tiếp cận mức tuyệt đỉnh thiên kiêu khổ hải bốn vạn trượng.
Mà tuyệt đỉnh thiên kiêu ở Nam Hoang rất nhiều chứ chưa nói ở toàn nhân giới, vì vậy dẫu có gây ra một chút phong ba cũng không thể khiến các thế lực liệt vào danh sách nhân vật đáng gờm.
- Ngươi rất mạnh, nhưng không thể đánh bại ta đâu! Bạch Hồng Quán Nhật!
Mạc Ảnh dùng toàn lực đánh tan bạch long.
Sau đó dùng hết tiên lực còn lại trong khổ hải, quyết tâm thi triển đòn sát thủ cuối cùng của mình.
Chân phải gã đạp tới một bước, dưới chân hiện ra một cầu vồng bảy sắc bắc ngang qua vòm trời.
- Chết!
Mạc Ảnh thét lời, tiên lực trong người hoàn toàn khô cạn, gần như đồng thời khí thế của cầu vồng bảy sắc cũng lên tới đỉnh điểm, theo bước chân gã dậm xuống, cầu vồng xuất hiện một uy áp nặng tới cả trăm ngàn cân đổ dồn lên thân thể của Độc Cô Minh khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.
- Đây là một trong những thần thông chủ đạo của Tiêu Dao tiên cung ta! Ngươi được chết dưới nó cũng không có gì phải oán hận!
Sau khi thân ảnh của Độc Cô Minh hoàn toàn bị cầu vồng bảy sắc chôn vùi, Mạc Ảnh cũng thở phào một hơi, miệng lẩm bẩm:
- Quá biến thái, không thể tin được trên đời lại có người có thể sánh với Thẩm Yến khi xưa.
Mười mấy năm trước lúc Thẩm Yến đạt tới nửa bước chí tôn thiên kiêu, có người đồn rằng hắn đã động thủ với không ít chí tôn ở Trung Thổ, sau đó còn giết chết.
Ta vốn tưởng chỉ là lời đồn, bây giờ gặp kẻ này mới biết đó là sự thật.
Kẻ nghịch thiên như vậy nếu bây giờ không giết thì mấy năm nữa có ai cản được hắn?
- Ngươi nói Thẩm Yến cũng giống ta? Vượt cấp khiêu chiến chí tôn?
Ở phía dưới cầu vồng không ngờ Độc Cô Minh vẫn còn chịu đựng được, cầu vồng bảy sắc dần mờ nhạt rồi tan biến vào hư không để lộ ra một thân áo trắng của hắn.
Chứng kiến đôi mắt lạnh lùng vô tình của hắn từ từ nhìn lên chỗ mình đang đứng, trong lòng Mạc Ảnh không khỏi dâng lên sự sợ hãi đến tột cùng.
Bọc bọc xung quanh Độc Cô Minh lúc này là một dòng sông ngân hà hư ảo lấp lánh ánh sao, cùng với thực lực đại tăng thì thần thông Tinh Hà Chuyển này cũng lột xác hoàn toàn, biến thành một lớp bảo hộ cực kỳ kiên cố.
Không thể không nói cũng nhờ có tiên lực phụ trợ mới đạt được diệu dụng như vậy.
- Nên kết thúc thôi!
Độc Cô Minh giơ tay lên, định tiếp tục ra đòn thì chợt nghe Mạc Ảnh thét lớn:
- Ta bại, ta bại rồi… Đừng đánh nữa.
Độc Cô huynh, ngươi rất lợi hại!
Mục đích của Độc Cô Minh không phải là sát phạt nên cũng ngừng tay lại.
Từ trước đến nay, tuy tính cách của hắn có chút điên cuồng nhưng vẫn sống theo đúng quy tắc làm người do mình đặt ra.
Người không phạm ta, ta nhất quyết không phạm người.
Sở dĩ dẫn tới cuộc giao chiến hôm này chỉ là vì trên con đường tu đạo nhất định phải có phân tranh, định ra thắng bại, vậy mới thúc ép bản thân tiến xa hơn được.
Hắn tuyệt đối sẽ không hạ đòn sát thủ, trừ khi đối phương muốn tử chiến đến cùng.
Sau khi hắn chiến thắng, Tiêu Mịch Nhi và Tiết Hồng Y như thường lệ lại xuất hiện.
Tiêu Mịch Nhi vẻ mặt tinh nghịch, đưa ngón tay cái lên khen ngợi:
- Lợi hại, lợi hại, đây đã là chí tôn thiên kiêu thứ tám bị huynh đánh bại rồi!
Tiết Hồng Y nhìn Độc Cô Minh ngày một hùng mạnh, cũng ngưng trọng nói:
- Tiến cảnh của ngươi quá nhanh làm người ta phải kinh ngạc.
Nhưng nhanh như vậy liệu có tốt không? Từ xưa đến nay cổ nhân luôn nói dục tốc bất đạt, thành tựu được xây dựng trên căn cơ mỏng manh thì không thể bền vững, sợ rằng khi ngươi đột phá tới Hỗn Nguyên cảnh thì sẽ xảy ra vấn đề.
- Căn cơ của ta rất bền vững!
Độc Cô Minh lắc đầu.
Hắn không hề tự kiêu mà đích xác căn cơ của hắn vững chắc như bàn thạch.
Từ kinh mạch, gân cốt, khổ hải, huyệt đạo cho đến từng lỗ chân lông đều đã trải qua tẩy luyện của chúng sinh huyết và Trường Sinh huyết, phẩm chất của bộ thân thể hắn đang sử dụng nói không quá thì hoàn toàn đủ tư cách sánh ngang với đạo thể.
Cứ nhìn sang tốc độ tu luyện của Quan Thất là sẽ không còn cảm thấy hắn quá nghịch thiên nữa.
Quan Thất tu đạo từ lúc sáu tuổi, đến chín tuổi trở thành chí tôn Khổ Hải đại viên mãn, bảy năm sau khi vừa tròn mười sáu tuổi lại thành công đột phá cảnh giới Tiên Thai.
Tốc độ như vậy có thể nói là siêu việt thế gian, dù là thời thái cổ hay thượng cổ cũng ít người sánh bằng.
Mà thời gian tu đạo của Độc Cô Minh đến nay chỉ vừa tròn hai năm, trong một năm nữa hắn phải đạt tới được Khổ Hải đại viên mãn mới đủ tư cách sánh ngang với Quan Thất về mặt thiên phú.
Nhưng điều này thật sự khó như lên trời, thiên tư thôi chưa đủ mà còn cần cả đại khí vận, đại cơ duyên mới có hy vọng làm được.
- Độc Cô huynh dừng bước!
Lúc Độc Cô Minh và nhị