Trên một ngọn núi cách đó rất xa, một gã thanh niên tuổi tầm hai sáu đang ngồi nhắm mắt thổ nạp, bên phải còn có một con Hắc Hổ nằm phủ phục.
Đột nhiên gã thanh niên mở bừng mắt ra, thần thái dữ tợn vô cùng, rống to một tiếng khiến muôn thú trên ngọn núi đều hoảng sợ.
- Lưu Tích Quân, là ngươi giết chết đệ đệ của ta sao?
Đúng lúc này, có hai người chạy lên ôm quyền báo cáo:
- Công tử, tiểu đội do Lưu Toàn công tử dẫn đầu đã chết sạch. Có người trông thấy Dược thể cõng Lưu Tích Quân chạy ra từ hướng đó. Người Dược thể dính đầy máu tươi, có lẽ là hắn hạ độc thủ với Lưu Toàn công tử!
Gã thanh niên lấy lại bình tĩnh:
- Chẳng phải hắn là phàm nhân sao? Có cớ nào lại giết được đám Lưu Toàn, ngươi khẳng định Lưu Tích Quân không sử dụng thần phù chứ?
Hai người kia cung kính đáp:
- Chắc chắn Lưu Tích Quân chưa sử dụng nó!
- Chỉ là một tấm thần phù lại có thể khiến biết bao người cố kỵ!
Gã thanh niên cười lạnh:
- Cha ả cường đại hơn cha ta và Lưu Bình, nhưng lại đi tới Trung Thổ rồi mất tích suốt mười lăm năm, đến mệnh bài cũng vỡ nát. Dù vậy để lại một tấm thần phù bảo mệnh cho con gái mạnh mẽ vô song, đến cả cha ta cũng không dám trực tiếp đối kháng, còn dặn dò kỹ lưỡng phải bức ả sử dụng nó... Nhanh, cử thêm người truy sát chúng! Tuyệt đối không được để Cửu Chuyển Thiên Công rơi vào tay Lưu Bình. Cả Dược thể kia cũng phải đem về, luyện hoá máu thịt hắn có thể giúp ta đột phá Hỗn Nguyên cảnh.
- ---------------------
Không chỉ Lưu Hoằng muốn truy bắt Độc Cô Minh mà Lưu Bình cũng thế.
Lưu Bình dáng người gầy ốm, có vẻ ngoài nho nhã như thư sinh, tay cầm quạt giấy. Nhìn gã ốn yếu bệnh tật như vậy nhưng không một ai ở Nam Hoang dám coi thường gã.
Thiên phú kinh người, mười hai tuổi tiến vào Khổ Hải, một mạch áp súc đè nén đến tận mười bảy tuổi mới bộc phát ra khổ hải bốn vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng kinh động thiên hạ.
Sau khi gã đột phá Hỗn Nguyên cảnh bắt đầu tung hoành Nam Hoang, gần như trong cùng cấp không có đối thủ. Chỉ có mấy yêu nghiệt như Lưu Tích Quân, hai vị Phong Lôi thánh tử, hay Tiêu Ức Tình Tiêu gia mới có thể sánh bằng.
Công pháp gã tu luyện là Cổ Vu kinh chính tông của Lưu gia. Tương truyền rằng Lưu gia vốn không phải dân bản địa Nam Hoang mà là đến từ Tây Thiên, trong dòng máu chảy xuôi huyết mạch Vu tộc thái cổ.
Vu tộc vào thời thái cổ rất hùng mạnh, cổ pháp yêu dị chấn động thế gian, từng xuất hiện liên tiếp mười mấy đời Đại Đế, thêm vào đó có thuật luyện thi vô cùng đáng sợ, quét ngang Nhân giới không đối thủ. Tuy vậy đến thời thượng cổ, trong đám thi thể chợt xuất hiện một bộ kỳ thi biến dị. Bộ thi thể này nảy sinh linh trí, không những thế còn tu luyện một mạch đến Đại Đế, giết chết Vu Chủ thời bấy giờ, luyện hoá cả Vu tộc thành Thi tộc. Tất nhiên vẫn còn một bộ phận tộc nhân Vu tộc ít ỏi trốn đến lục địa khác. Lưu gia chính là có nguồn gốc như vậy.
- Vẫn chưa bị bức dùng đạo thần phù kia sao?
- Thưa đại công tử, đám Lưu Toàn bị Dược thể giết chết. Từ dấu tích cuộc chiến phỏng đoán người này có tu vi Khổ Hải trung kỳ, chí ít cũng mở được sáu ngàn trượng khổ hải, bằng không chẳng thể nào bền bỉ như vậy!
Một gã thuộc hạ cung kính trả lời Lưu Bình.
- Thú vị!
Lưu Bình chỉ nhoẻn miệng cười không nói gì thêm.
- Công tử, thuộc hạ có một thắc mắc!
Gã kia không nén được tò mò:
- Đạo thần phù kia suy cho cùng chỉ là do Lưu Tông để lại vào mười lăm năm trước, chẳng lẻ lấy tu vi nửa bước Ứng Kiếp của lão gia chẳng lẽ còn cố kỵ ư?
Lưu Bình lắc đầu thở dài:
- Phụ thân Lưu Tích Quân là một tuyệt thế thiên kiêu thế hệ trược, sự cường đại của ông ta ngươi không tưởng tượng nổi đâu. Nếu không phải vì muốn đi khắp thiên hạ tìm ra tiên đơn diệu dược trợ giúp Lưu Tích Quân vượt qua sinh tử kiếp của Cửu Chuyển Thiên Công, có lẽ giờ này đã trở thành đệ nhất cường giả Nam Hoang rồi.
Lưu Tông!
Đây là một cái tên truyền kỳ ở thế hệ trước.
Nam Hoang trong một ngàn năm nay hào kiệt quần hùng nổi lên nhiều không đếm kể, nhưng nếu nói ai để lại ấn tượng nhiều nhất thì đó chắc chắn chỉ có Lưu Tông.
Đánh bại Phong Lôi thánh chủ. Lực áp "nhất thánh địa, tam tông, ngũ giáo, tứ đại gia". Thậm chí có lời đồn rằng cường giả đến từ Đông Hải thần bí cũng bị ông ta giết chết.
Cửu Chuyển Thiên Công chính là được Lưu Tông đem về từ trong một thái cổ cấm địa đưa cho Lưu Tích Quân tu luyện.
- Cửu Chuyển Thiên Công, mỗi lần nghịch chuyển thành công pháp lực tăng lên theo cấp số nhân, quá mức nghịch thiên. Tuy nhiên chỉ là gân gà. Chín lần nghịch chuyển, chín lần sinh tử kiếp. Một khi tu luyện thì vĩnh viễn không được ngừng lại. Dẫu cho tụ hợp toàn bộ thánh dược thế gian, liệu có đủ giúp người luyện nghịch thiên thành tiên hay không?
Lưu Bình than thở.
Làm người ai cũng có lòng tham, nhưng phải biết cái nào nên tham.
Lưu Tích Quân lần nghịch chuyển đầu tiên tiêu phí đi Tục Mệnh hoa, Lưu Tông phải trả một cái giá khủng khiếp mới lấy về được từ Phong Lôi thánh địa.
Lần thứ hai nghịch chuyển, Lưu Tông lại đi đến Đông Hải đem về Thất Thải Tiên Đan, cũng là một loại đan dược trong truyền thuyết cho nàng ta uống vào.
Giờ đến lần thứ ba chính là Trường Sinh thể, phải đích thân tằng tổ Ứng Kiếp cảnh thi triển pháp trận liên kết, giúp Lưu Tích Quân hút hết sinh mệnh của Trường Sinh thể trong một năm mới mong vượt qua khỏi kiếp nạn.
Còn lần thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, thứ chín?
Tiên đan diệu dược ở đâu ra?
Lưu Bình có chết cũng không muốn dính vào vũng bùn này.
- Tiếp tục cử người đến bức nàng ta sử dụng thần phù! Nếu đắc thủ thì tìm cách lấy Cửu Chuyển Thiên Công về cho ta. Dẫu ta không tu luyện được cũng phải dùng nó để hố vài người...
- ---------------
Bầu trời về đêm tịch mịch tĩnh lặng, chỉ có duy nhất vài ngôi sao đang le lói soi sáng xuống nhân gian như đang dẫn đường cho những linh hồn lạc lối.
Độc Cô Minh ngồi xếp bằng tu luyện. Hôm nay hắn đã mở rộng được khổ hải tới chín trăm chín mươi chín trượng, nhưng thủy chung vẫn bị chặn đứng ở bước cuối cùng, không thể vượt qua.
Lưu Tích Quân giải thích cho hắn biết số chín bao giờ cũng là cột một khó vượt qua nhất. Nơi đó tồn tại một bức tường lớn, chỉ có dùng thời gian chậm rãi công phá mới được.
- Vẫn là ta quá