Ở trong làn sương mù trắng, Độc Cô Minh đứng đối mặt với Thẩm Yến.
Ánh mắt Độc Cô Minh nhìn Thẩm Yến đầy ngưng trọng, mà ánh mắt Thẩm Yến khi nhìn hắn lại ẩn chứa một sự mê mang khó hiểu.
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Độc Cô Minh vẫn hỏi lại, không hề tin rằng Thẩm Yến chỉ đơn giản muốn luận đạo.
- Triêu văn đạo, tịch khả tử.
Người sống trên đời, sáng nghe được đạo, chiều chết cũng cam lòng.
Thắng bại, vinh nhục có gì đáng để tâm, kiếp này không thành đạo, cuối đời cũng hóa hư không.
Ngươi không cần nghi hoặc nữa, Thẩm Yến ta từ xưa đến nay đích thật chỉ muốn cùng thiên tài thế gian luận đạo.
Đáng tiếc không mấy ai có thể giúp ta hiểu rõ đạo là gì, vì vậy ta vẫn luôn tìm kiếm một người giúp ta thăng hoa, bước thêm một bước nữa đột phá chí tôn thiên kiêu đại viên mãn, trở thành cảnh giới Khổ Hải hoàn mỹ.
- Hoàn mỹ có tồn tại sao?
Độc Cô Minh mỉm cười:
- Ta thấy Thẩm huynh dường như quá ám ảnh về việc này.
Thiết nghĩ chẳng có thứ gì trên đời là hoàn hảo, ngay cả thiên đạo cũng có khuyết thiếu nên mới tạo ra kẽ hở khiến chúng sinh có thể tu hành nghịch lại đạo của chính mình.
Đến thiên đạo chí cao còn thế, chúng sinh dựa vào nó làm sao có thể hoàn mỹ?
- Không tìm thử làm sao biết hoàn mỹ không tồn tại? Chính vì nó không tồn tại nên ta mới phải tìm kiếm.
Ta mò mẫm suốt mười năm nay, dường như cảm thấy chỉ cần tìm ra chân đạo trong ba ngàn đại đạo là có thể trở nên hoàn mỹ.
Vì vậy ta luôn muốn tìm đến những chí tôn thiên kiêu mạnh nhất, muốn biết đạo của họ là gì, có phải chân đạo không… Huynh đài, đạo của huynh, có thể nói cho ta biết không?
- Đạo của ta?
Nghe Thẩm Yến hỏi, Độc Cô Minh liền nhíu mày nghĩ ngợi.
Đạo của hắn là gì, ngay cả lúc ở địa cầu và sau khi đến thế giới này mặc dù hắn có rất nhiều ý tưởng, có rất nhiều khát vọng nhưng tất cả thủy chung vẫn chưa phải là đạo của hắn.
Thậm chí hắn còn mê mang không rõ “đạo” rốt cuộc là thứ gì?
Đạo giáo nói: “Đạo khả đạo, phi thường đạo.
Danh khả danh, phi thường danh.”
Nghĩa là đạo mà có thể gọi được vốn không phải đạo vĩnh hằng.
Tên mà gọi ra được, cũng không phải tên vĩnh hằng.
Về vấn đề này lão Lý ở địa cầu cũng thường xuyên nói với hắn, nhưng lúc đó hắn chỉ cho là lão nói vẩn vơ giết thời gian, hoàn toàn không để tâm đến.
Chỉ có duy nhất một câu khiến hắn cảm thấy vô cùng ấn tượng, đến bây giờ vẫn nhớ mãi không quên.
- Sở dĩ đạo không thể gọi ra được không phải vì đạo vô danh.
Mà là bởi vì mỗi người, mỗi sinh linh trong một cuộc đời chỉ có riêng một loại đạo của bản thân mình.
Người khác nhìn vào không hiểu đó là đạo gì, cũng không gọi tên được, nên cho rằng đó là “đạo khả đạo, phi thường đạo”.
Còn vạn vật sinh ra vốn cần có tên gọi, nếu không có tên gọi thì hoàn toàn không hiện hữu trong trí nhớ chúng sinh, từ lúc sinh ra đến lúc diệt vong cũng không ai hay biết đã từng có một vật như thế xuất hiện.
Đây không phải vĩnh hằng, mà chỉ là một loại lãng quên, bị người ta cho rằng là “danh khả danh, phi thường danh”…
- Vậy huynh có từng nghĩ chân đạo sẽ là loại đạo như thế nào không?
Hắn không tìm thấy đáp án nên hỏi ngược lại Thẩm Yến.
Chỉ thấy ánh mắt Thẩm Yến trở nên mơ hồ, một loại đạo vận khó hiểu tỏa ra từ người y, giống như mê man trầm luân, lại giống như người mù lạc lối.
Loại đạo vận này bắt đầu lan tỏa khắp vùng không gian bị ngăn cách bởi sương mù màu xám.
Khoảnh khắc đạo vận chạm vào cơ thể Độc Cô Minh thì khiến hắn khẽ rùng mình, linh lực trong cơ thể vận chuyển đến cực hạn để chống lại.
- Chân đạo trong suy nghĩ của ta sao? Tuy ta chưa từng chạm đến nhưng lại cảm thấy chân đạo là một con đường vô định.
Con đường vô định này khiến tâm ta vô định, vì tâm ta vô định nên bước chân ta hoàn toàn lạc lối, không thể bước về phía nó.
Huynh đài, huynh có lạc lối giống như ta không?
Thẩm Yến vừa dứt lời thì trong không trung liền xuất hiện tiếng nổ vang, đây là tiếng nổ do linh lực trong cơ thể Độc Cô Minh bùng phát ra để chống cự lại loại đạo vận mê man trầm luân đến từ Thẩm Yến.
Gã như đánh mất chính mình, đau khổ than thở:
- Hồng trần ba ngàn đại đạo, ba ngàn tiểu đạo, thử hỏi đâu mới là thế gian đệ nhất đạo? Đâu mới là chân đạo chân chính?
Độc Cô Minh nghiến chặt răng cố chống chọi.
Loại đạo vận đang bao vây hắn hết sức khủng bố, tuy không hủy diệt hắn nhưng lại giống như mời gọi hắn cùng trầm luân, kéo linh hồn của hắn đi ra khỏi cơ thể.
Thẩm Yến quá mạnh, luận đạo của gã về cơ bản là một loại thần thông giết người vô thanh vô tức.
Đến đây Độc Cô Minh hoàn toàn hiểu rõ vì sao những chí tôn thiên kiêu lúc trước sau khi luận đạo xong đều tuyệt khí mà chết.
Không phải họ trầm luân trong đạo tâm của họ, mà là trầm luân trong đạo tâm của Thẩm Yến.
- Muốn chống lại đạo vận này thì chỉ có thể dùng loại đạo vận khác tương đương…
Độc Cô Minh nhắm mắt lại, chợt nhớ đến một hình ảnh đã từng xuất hiện trong đầu hắn.
“Năm tháng bảy nổi ba chìm, là bóng lưng cô độc của ai đang thở dài…?”
Một nam tử trung niên áo trắng dáng người cao lớn đứng sừng sững trong vũ trụ bao la.
Người này quay lưng lại với hắn, bóng lưng cô độc chầm chậm bước đi trong hắc ám vô biên.
Đây là một