Doãn Chí Bình cõng Tiểu Long Nữ trên vai, sau khi băng qua không biết bao nhiêu chiến trường khô lâu bên dưới thì rốt cuộc đã tới được nơi an toàn.
Đặt nàng xuống, gã thở hổn hển như hết hơi:
- Mệt chết ta, sao đám thiên kiêu nhân giới ngày một biến thái như vậy chứ? Chưa nói đến Chu Tử của Đông Hải kia, riêng muội muội của Độc Cô Minh đã khiến ai nấy rợn cả da gà rồi…
- Ngươi mà cũng biết sợ sao? Ta tưởng họ Doãn ngươi càng gặp nguy hiểm càng thấy hưng phấn?
Tiểu Long Nữ lạnh nhạt nói, ánh mắt biểu lộ rõ vẻ khinh thường.
Lọn tóc trên trán nàng theo làn gió nhẹ thoáng rơi xuống phủ trước mặt, nhưng ngay lập tức bị một bàn tay thô ráp chặn lại khiến nàng ta kinh ngạc mở to mắt.
Doãn Chí Bình một thân đạo bào, khuôn mặt anh tuấn có thể nói thế gian hiếm thấy, ngoại trừ những lúc bộc lộ cá tính biến thái thì thực sự có thể khiến bất kỳ cô gái nào rung động.
Vén lọn tóc đang vương trên má Tiểu Long Nữ lên, gã chợt thở dài:
- Đây là đạo của ta.
Từ lúc sinh ra, ta đã cảm nhận được đó sẽ là đạo duy nhất ta truy cầu trong cả đời này.
Đạo của ta nhìn thì biến thái, dâm đãng đến cực điểm nhưng ai cũng không biết cắm sừng cũng có tiểu đạo và đại đạo.
- Ngươi nói luyên thuyên cái gì vậy? Ngươi đi cắm sừng ngươi khác mà còn biện hộ, cái gì mà tiểu đạo, cái gì mà đại đạo?
Tiểu Long Nữ đỏ mặt, gạt tay Doãn Chí Bình ra, không dám tiếp tục nhìn vào khuôn mặt anh tuấn đầy khí chất tiêu sái của gã nữa.
Doãn Chí Bình lắc đầu, gã đứng dậy xoay lưng lại với nàng, chỉ để lộ một nửa bên mặt phải đang được ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi khiến thần thái gã càng thêm phần bí ẩn.
Giờ phút này đây Doãn Chí Bình dâm đãng biến thái hằng ngày đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một Doãn chân nhân đức cao vọng trọng, nghĩa bạc vân thiên, đại đạo quấn thân.
- Cắm sừng tiểu đạo là loại đạo của kẻ thô tục, lấy chiếm đoạt thân xác vợ của kẻ khác làm thú vui.
Mà Doãn Chí Bình ta lại khinh bỉ loại tiểu đạo này.
Cắm sừng đại đạo của ta là dùng tình yêu mãnh liệt xuất phát từ tận con tim chinh phục vợ kẻ khác, thứ mà ta truy cầu chính là chân ái, là tình yêu cao thượng, nàng có hiểu không?
Doãn Chí Bình thở dài sườn sượt, tấm lưng cô độc của gã khiến Tiểu Long Nữ động dung, nhưng rồi nàng chợt nói một câu khiến gã suýt nữa thổ huyết:
- Ngươi giải thích nhiều như vậy, nhưng chung quy ta vẫn cảm thấy ngươi là một tên biến thái, dâm đãng đến cực điểm…
- Long nữ, nhìn vào mắt ta…
Doãn Chí Bình quay phắt người lại, dùng đôi tay thô ráp nắm chặt bờ vai mỏng manh của Tiểu Long Nữ khiến nàng biến sắc, nhưng gã ta là tu sĩ Tiên Thai sơ kỳ, nàng không đủ sức vùng ra được.
- Nhìn vào mắt ta, nàng có thấy hình bóng của mình trong đó không?
Tiểu Long Nữ như bị mê hoặc bởi giọng nói của gã, một loại đạo vận vô hình dần dần che phủ bao bọc lấy hai người.
Doãn Chí Bình đắc ý tới cực điểm, thầm nghĩ cắm sừng đại đạo của mình đã sắp đạt tới điên phong rồi, dùng tình yêu vô thượng chinh phục toàn bộ mỹ nữ đã có chồng trên thế gian.
Tiểu Long Nữ nói trong cơn mơ màng:
- Nhìn vào mắt ngươi, ta thấy bản thân ta đang nằm trần truồng, mà ngươi thì đang liếm môi cười tà ác, dường như sắp kéo quần xuống…
Dứt lời Tiểu Long Nữ cũng bừng tỉnh lại, đưa tay tát mạnh vào mặt Doãn Chí Bình, giận đến run người:
- Vô sỉ…
- Trời ạ, sao nàng lại không hiểu tấm chân tình của ta? Cắm sừng đại đạo của ta một khi đại thành sẽ có uy lực phiên thiên đảo hải, đánh khắp thiên hạ không đối thủ.
Đến cả tên Độc Cô Minh coi trời bằng vung kia mà cũng phải sợ ta, nàng thấy không hả?
Tiểu Long Nữ lắc đầu:
- Cơ sở Khổ Hải của ngươi quá yếu, còn chưa đạt đến mức năm vạn trượng.
Ngươi đã bị tụt lại so với chúng thiên kiêu hiện nay rồi.
Nếu không phải sở hữu đôi cánh Côn Bằng có tốc độ cực nhanh kia thì đã sớm táng mạng dưới tay Phong Diệt.
Không ngờ Doãn Chí Bình nghe thấy lại cười ha hả:
- Điểm này muội yên tâm, chờ ra khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên ta bế quan trùng tu lại lần nữa, mười năm sau, khi xuất quan nhất định sẽ chấn động thế gian.
Tới lúc đó Doãn ta danh chính ngôn thuận tới Vũ tộc đánh bại Côn Vũ, tới Phong Lôi thánh địa đá bay Phong Diệt, đường đường chính chính cướp nàng về làm vợ!
- Ngươi nói thật không?
Không hiểu sao Tiểu Long Nữ lại buộc miệng nói ra một câu như vậy, mặc dù đã nuốt lời lại nhưng vẫn bị Doãn Chí Bình nghe được.
Gã cười lên điên cuồng, tung đôi cánh Côn Bằng lao thẳng lên bầu trời bay đi mất:
- Ha ha, Tiểu Long Nữ yêu ta rồi.
Cắm sừng đại đạo sắp đại thành…
Một mình Tiểu Long Nữ ở dưới đất nhìn hình dáng Doãn Chí Bình đã biến mất vào bầu trời, không khỏi thở dài một hơi, sau đó lấy đan dược ra uống để khôi phục vết thương.
Một canh giờ sau nàng lại tiếp tục lên đường, hy vọng tìm thấy biểu huynh Côn Vũ của mình.
Tộc nhân Chân Long nhất tộc e rằng đã chết hết dưới tay tên Độc Cô Minh kia, nếu nàng không sớm tìm thấy Côn Vũ thì tại hung địa này chắc chắn lành ít dữ nhiều.
—————————————————————————
Một ngàn bốn trăm tu sĩ, bốn trăm người chạy thoát, một ngàn người bị chém giết tại trận, máu tươi chảy khắp nơi, xác chết tanh tưởi nằm la liệt khắp chốn.
Đây không phải là kết quả do Độc