Lưu Tích Quân thấy bộ dáng thất thần của Độc Cô Minh, hiểu được hắn đang đau buồn đến tột độ.
Suốt quãng thời gian đi cùng với hắn trong U Minh cấm địa, cho dù lúc thập tử nhất sinh, quần hùng bao vây đi chăng nữa cũng chưa bao giờ thấy hắn rơi một giọt lệ nào.
Ngoại trừ lúc hắn nhắc tới mình cũng ao ước, khao khát có được một người cha hết mực thương yêu mình như nàng.
- Con người này nhìn bề ngoài thì cuồng ngạo, không coi ai ra gì, nhưng thực chất lại là một người cực kỳ đáng thương.
Mộng Tiểu Phàm lắc đầu:
- Độc Cô huynh không đáng thương, huynh ấy sống có tình.
Thường nói tu luyện cần giữ tâm bình lặng, quên hết tình cảm phàm nhân.
Nhưng ta lại nghĩ nếu mục đích tu luyện chỉ đơn giản là để trường sinh, để nghịch thiên tranh đấu với trời, trong khi lại không thể bảo vệ những người bên cạnh mình, từ ruột thịt đến bằng hữu.
Vậy thì khi đã trở thành cường giả, đứng trên cao nhìn xuống chỉ thấy chúng sinh xa lạ bái lạy mà không còn gặp được bất kỳ hình bóng quen thuộc nào, cường giả như thế có đáng sống không? Có cô độc không? Nếu để trở thành cường giả nhất định phải thành ra dạng này, ta không muốn trở thành cường giả mà chỉ cần là một diệu thủ thần y có năng lực cứu sống những bằng hữu thân cận của ta.
Chỉ vậy là quá đủ…
Đó là đạo của Mộng Tiểu Phàm, cũng là đạo của Tạo Hóa Thiên Tôn ngày trước.
Nhân sinh một người có nhất thiết là phải trở thành cường giả vô địch? Tạo Hóa Thiên Tôn không cần vô địch, ông ta chỉ cần dùng đôi Tạo Hóa thủ của mình cứu lấy càng nhiều bằng hữu càng tốt.
Đôi khi nhìn thấy người thân bên cạnh mình sống vui vẻ, thân không bệnh tật, đó đã là niềm vui sướng nhất của đời người rồi.
Sơ Tuyết nhìn Nguyệt Nhi đang bị đóng băng, lại nhìn mặt nạ màu đen trên tay Độc Cô Minh, cất giọng hỏi:
- Ngươi định làm thế nào?
Độc Cô Minh im lặng một lúc, sau đó mỉm cười, một nụ cười vừa có cay đắng vừa có sự không cam tâm:
- Ta không tin mọi thứ sẽ kết thúc như vậy, hẳn là vẫn sẽ có cách tách Nguyệt Nhi và tâm ma ra.
Cho dù là không có cũng không sao, dù Nguyệt Nhi thành ra cái dạng gì ta cũng sẽ yêu thương muội ấy…
“Ca ca đừng buồn, Nguyệt Nhi dù có trở thành dạng ác ma gì cũng sẽ luôn bảo vệ và yêu thương ca ca, bù đắp cho những gì huynh phải gánh chịu lúc còn ở Hạnh Hoa thôn…”
Giọng nói của hư ảnh Nguyệt Nhi đã tiêu tán trong trời đất nhưng lại mãi mãi vang vọng bên tai Độc Cô Minh.
Một cô bé tuổi còn nhỏ như vậy, yếu ớt đáng thương như vậy mà còn có chấp niệm cỡ này với hắn.
Nếu hắn chỉ vì hình dạng ma hóa kia mà ruồng bỏ cô bé, hắn không xứng làm người.
- Ngươi không nên giữ mặt nạ này.
Nó là một cái bẫy của Giang Trần!
Sơ Tuyết lạnh nhạt nói, hàn khí từ cơ thể tỏa ra giống như một bông tuyết tinh khiết vạn năm không tan.
Độc Cô Minh cười nhạt:
- Đã là bẫy của Giang Trần thì ta càng phải giữ.
Hắn muốn dùng nó gài bẫy ta, cái bẫy này mặc dù ta không dẫm vào nhưng nhất định cũng phải giấu nó đi.
Chỉ như vậy mới phá được mưu kế của hắn.
Không biết Giang Trần có cần mặt nạ để khống chế tâm ma không, nếu hắn vẫn cần nó thì tương lai nhất định sẽ rất đặc sắc…
Lời Độc Cô Minh khiến Sơ Tuyết bất giác nhớ tới tồn tại khủng bố đang bị phong ấn dưới hỏa mạch của Tử Hư sơn.
Tồn tại này đã có mặt từ lúc nàng nhập môn, khi bắt đầu tu luyện Hư Thần kinh chạm đến cảnh giới chín tôn thần liền cảm ứng ra được.
Đó tuyệt đối là một ma đầu đạt đến Đế cảnh, hơn nữa là loại Đế cảnh không tầm thường.
Chắc chắn Chân Đại Đạo không thể khống chế nó nên mới miễn cưỡng phong ấn như vậy, bằng không họ đã sớm dựa vào ma đầu này xưng hùng xưng bá nhân giới rồi.
Sơ Tuyết lạnh giọng:
- Không được, ngươi làm vậy rất có thể sẽ dẫn đến một trường sát kiếp ở Chân Đại Đạo.
Mà ngay cả ta cũng cần dùng Hắc Diện để trấn áp tâm ma.
Nếu để ngươi cầm Hắc Diện đi chẳng phải là tự mình tuyệt đường lui hay sao?
- Ta tin cô cũng giống như Đinh trưởng lão, cần có một hy vọng để thoát khỏi bàn cờ của Giang Trần.
Nếu không có một kẻ phá vỡ thế cục như ta xuất hiện, vận mệnh của cô và Nguyệt Nhi chính là bị Giang Trần cắn nuốt.
Tuy ta không rõ vì sao hắn lại tự tin đến mức để chí bảo lọt vào tay kẻ khác, nhưng nếu ta đem giấu Hắc Diện một thời gian dài chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới bố cục của hắn.
Những kẻ tu luyện Hư Thần kinh ở Chân Đại Đạo sẽ phát điên, tràng diện hỗn loạn đó sẽ ép Giang Trần phải bộc lộ toàn bộ nội tình để trấn áp, từ đó chúng ta có thể nhìn ra kẽ hở của hắn.
Độc Cô Minh nói tiếp:
- Về Hắc Diện này ta sẽ cho cô mượn để trấn áp tâm ma khi đến kỳ hạn, cô không cần quá lo lắng.
Tất nhiên nếu hiện tại cô muốn cầm nó đi cũng chẳng ai cản nổi cô, tùy cô quyết định đi…
Đúng như lời hắn nói.
Sơ Tuyết đích thật là thâm tàng bất lộ.
Ở Nam Hoang gần như chưa ai từng nghe tới danh tiếng của nàng, cũng không biết tới việc nàng có tu vi Tiên Thai sơ kỳ, hơn nữa cơ sở khổ hải lại là đại viên mãn.
- Được… Ta cũng muốn thử đánh cược một lần xem sao.
Mặt nạ này nếu ngươi đủ bản lĩnh thì cứ giữ lấy, ta tin sớm muộn Giang Trần cũng sẽ phái người tìm đến thôi.
Có lẽ không chỉ có y, ngươi phải cẩn thận một người tên là Bạch Tử