Độc Cô Minh nhìn cổ ngọc màu đồng đang xoay vần trên cao tạo ra một vòng xoáy khổng lồ.
Từ vòng xoáy khổng lồ này phát ra lực hút cực kỳ kinh khủng, cả Cực Phẩm Chiến Giáp của Pháp Hải và Thượng Phẩm Chiến Giáp của Chu Tử đều bị hút vào trong đó.
Thân thể Trần Mạn Dao cũng không tự chủ được từ từ bay lên không trung tiến thẳng vào chính giữa vòng xoáy.
Vô số luồng sáng nhẹ dịu bay lượn tới lui xung quanh cơ thể nàng, dần dần ngưng tụ ra một bộ chiến giáp màu đồng có khí tức tang thương cổ xưa đến cực điểm, giống như từng được một vị đại thần ở năm tháng thái cổ khoác lên người, dùng nó đại sát tứ phương, quét ngang lục giới.
Độc Nhãn Kê nhìn chiến giáp màu đồng này đến xuất thần, ánh mắt trống rỗng ngẩn ngơ, giống như từ Trần Mạn Dao lại thấy được hình bóng quen thuộc nào đó trong ký ức.
- Đó là ngọc bội của Bá Luân Đại Thần sao?
Tiểu ô quy nhìn biểu tình này của Độc Nhãn Kê, không khỏi buộc miệng hỏi.
Độc Nhãn Kê lắc đầu thở dài:
- Không phải, chỉ là bề ngoài quá giống, nhưng khí tức thì khác hẳn… Chủ nhân của miếng ngọc bội này hùng mạnh không kém Bá Luân…
Độc Cô Minh lần đầu tiên thấy dáng vẻ trầm mặc đến bi ai của con gà thì liền mỉm cười:
- Nếu chủ nhân của miếng ngọc bội mạnh đến như vậy thì tại sao miếng ngọc lại chống chọi không nổi Nhân Chủ lệnh? Ngươi có nhầm lẫn không?
Gà chột mắt nhìn hắn cười khinh bỉ:
- Ngươi cho rằng miếng ngọc này là pháp bảo sao? Nó chỉ là một miếng ngọc bình thường, bên trong có chứa một tia chấp niệm của người kia thôi.
Chỉ một tia chấp niệm mà gần như sánh ngang Nhân Chủ lệnh, nếu là pháp bảo chân chính do vị cường giả kia luyện ra thì e rằng Nhân Chủ có sống lại cũng ngay lập tức phải chui xuống mồ chổng mông lên mặc kẻ đó chà đạp…
Nghe vậy, Độc Cô Minh không khỏi động dung.
Cường giả mà gà chột mắt nhắc tới rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Chỉ một tia chấp niệm liền có thể tranh phong với Bất Động Minh Vương, với Nhân Chủ, thật sự quá biến thái.
- Năm tháng của Bá Luân cũng không thiếu cường giả tiếp cận với hắn.
Còn có kẻ diệt đạo, kẻ tầm đạo, kẻ khinh đạo, anh hùng, ác hùng, kiêu hùng, tà hùng…
Gà chột mắt vừa nói đến đây thì bầu trời vốn đang âm u bỗng xuất hiện sát khí trầm trọng, ẩn ẩn trong tầng mây đen trên cao là một vầng sáng có tận mười hai màu đang dần ngưng tụ.
Tiểu ô quy sợ run cả người:
- Đừng nhắc đến chuyện xưa của hắn nữa, hắn và một số người dám phạm vào cấm kỵ của thiên địa, ai dám nhắc đến bọn họ sẽ bị lôi kiếp Thập Nhị Sắc giáng xuống…
Quả nhiên khi gà chột mắt im bặt thì vầng sáng mười hai màu kia cũng tan rã như chưa từng xuất hiện.
Điều này khiến đáy lòng Độc Cô Minh nảy sinh sự tò mò với thời đại kia.
Bá Luân và một số người phạm phải cấm kỵ sao? Là cấm kỵ gì mà đến mức chỉ cần nhắc lại quá khứ của họ thôi đã khiến trời đất giận dữ đến mức giáng lôi kiếp Thập Nhị Sắc xuống, quyết tâm diệt trừ? Nên biết lôi kiếp này đến cả Thiên Địch Nhân Chủ cũng suýt bị táng mạng dưới nó, đừng nói đến chỉ là đám sinh linh tu vi yếu ớt như bọn Độc Cô Minh.
Chỉ thấy chiến giáp của Trần Mạn Dao cuối cùng đã ngưng tụ thành công, từ nó tản mác ra khí tức vượt trên cả Tuyệt Phẩm Chiến Giáp của Quan Thất, tu vi của nàng cũng trực tiếp bước tới Ứng Kiếp đại viên mãn, cực kỳ khủng bố.
Mồ hôi trên trán Độc Cô Minh vã ra như tắm, trong nháy mắt mà tình thế hoàn toàn đảo lộn.
Hắn cứ tưởng với tư cách Thiên Tôn của Toái Mộng đao, trừ phi hắn đụng độ với bốn kẻ nắm giữ Nhân Chủ lệnh, bằng không đã là vô địch ở đạo giới.
Nhưng xem ra trong đợt tranh đoạt kỳ ngộ lần này, Trần Mạn Dao mới là kẻ mạnh nhất.
Đột nhiên giọng nói của Chân Võ từ trong Toái Mộng đao vang lên:
- Đây là Thiên Phẩm Chiến Giáp.
Dù vậy, toàn bộ sự hiện diện của Thiên Phẩm và bốn Tuyệt Phẩm đều chỉ dùng để làm nền cho một bộ chiến giáp khác.
Hãy cẩn thận, nếu ta đoán không lầm việc chúng thiên kiêu nhân giới cùng nhau xâm nhập vào Tuyệt Vọng Ma Uyên nằm trong sự sắp đặt của một nhân vật nào đó.
Kẻ này cực kỳ am hiểu về thời đại thái cổ lẫn thượng cổ, gần như những bí mật ngay cả ta không biết, hắn cũng biết.
Rất có khả năng hắn mang họ Bạch…
“Nhân giới mãi mãi trường tồn, Bạch Hoàng đời đời bất diệt…”
Bạch Hoàng là ai? Là vị nào trong anh hùng, kiêu hùng, gian hùng, tà hùng, ác hùng? Hay là kẻ diệt đạo, tầm đạo, khinh đạo thời thượng cổ?
Gà chột mắt nói:
- Bạch Hoàng dù ở bất kỳ niên đại nào cũng tồn tại.
Nhân tộc từ đâu mà hiển lộ ở thế gian? Có người nói nhân tộc đến từ một vùng thời không khác lưu lạc tới vũ trụ