Dịch : Độc Mộc Lam
Beta: Matchamachiato
23-11-2022
Đàm Khải Thâm?
Bạch Tranh dừng một chút, chậm rãi đưa thìa lên miệng, thản nhiên hỏi: "Tại sao chú của con lại nấu canh vậy ?"
"Ngài ấy nói gần đây trời nóng, nên uống chút canh sẽ tốt cho cơ thể." Dì Vương mỉm cười, một lúc sau mới nói thêm, "Dì đoán là do sức khỏe của cháu không tốt nên ngài ấy muốn cho cháu uống canh bổ."
Bạch Tranh không nói lời nào, nhìn chằm chằm xuống mấy miếng dưa đông xắt nhỏ trong bát, dùng thìa khuấy nhẹ, lập tức hỏi: "Chú ấy ở trên lầu ạ?"
Dì Vương đang định rời đi thì nghe lời đáp: "Ừ, ngài Đàm nấu canh xong thì về phòng làm việc rồi ."
"Ồ, con hiểu rồi"
Sau khi uống canh, Bạch Tranh cầm bát xuống bếp rửa sạch rồi cất vào tủ.
Dì Vương đang chuẩn bị đồ cho ngày mai làm cỏ trong nhà kho thì một tiếng sột soạt phát ra từ con hẻm ở sân sau. Cô bước lên lầu quay trở lại phòng, khi bước ra cô cầm trên tay một túi giấy nhỏ màu xanh đậm.
Đèn ở phòng bên cạnh mờ ảo.
Chỉ có một tia sáng le lói phát ra từ khe cửa đối diện cầu thang.
Bạch Tranh đứng ở cửa do dự một hồi, liền bỏ ý định đi làm phiền, đặt quà trước cửa phòng.
Hôm đó ở trung tâm mua sắm cô nhìn trúng cặp măng sét này. Mô hình bánh răng chính xác và phức tạp, đường viền vàng đậm hơi chìm, đều gợi cho cô ấy nhớ đến một người nào đó, cả về ngoại hình lẫn cảm giác thể hiện.
"Hi vọng chú sẽ thích." Bạch Tranh đặt túi giấy xong , lúc trở về phòng lại sợ Đàm Khải Thâm không chú ý sẽ giẫm lên .
Cuối cùng cô đi tìm một tờ giấy note màu sắc tươi sáng viết một dòng chữ, viết xong rồi thì dán lên sau đó mới cảm thấy mỹ mãn quay về ngủ.
Đêm tối dần, không biết qua bao lâu, cánh cửa phòng đối diện cầu thang mở ra từ bên trong .
Viền sáng trắng của viên ngọc trong suốt trút xuống, túi giấy màu xanh da trời tựa bên cửa hiện lên đường nét.
Tiếng dép lê trên sàn dần dần tới gần, có người ngồi xổm xuống dưới ánh đèn, một bàn tay có khớp xương rõ ràng cầm lên giấy note phía trên túi giấy, chiếc nhẫn bạc trên ngón trỏ lóe lên ánh sáng mờ ảo.
-
Cả đêm không mộng mị , Bạch Tranh hiếm khi ngủ ngon như vậy.
Chắc là ăn no thì thường buồn ngủ, lúc lướt Weibo thì cô đã ngủ quên.
Nếu là ngày cuối tuần bình thường, Bạch Tranh có thể ở trên giường một lát, lười biếng đến trưa mới xuống lầu ăn cơm, nhưng hôm nay cô có chuyện phải đi ra ngoài.
Đàm Ngữ Lâm đã nói mấy ngày trước sáng nay Phó Trí Hồng sẽ đáp chuyến bay trở về Bắc Thành,Bạch Tranh cố ý rút ra thời gian buổi sáng đến sân bay đón ông cụ về nhà.
Tắm rửa xong ra ngoài mới 6h30.
Trước khi đi cô đặc biệt lưu ý lại, thấy căn phòng bên cạnh trống không, mới ổn định tâm trạng nhẹ chân nhẹ tay bước xuống tầng.
Từ Lan Uyển tới sân bay mất khoảng 40, lúc này ít người, cửa sân bay cũng yên tĩnh hẳn, người vội lên máy bay cũng lặng lẽ hơn, ít có giao lưu, có vẻ yên lặng hơn.
Bạch Chanh nhìn điện thoại, 7h10, cách thời gian máy bay hạ cách còn 15.
Cô không trì hoãn nữa , xuống xe đi thẳng đến sân bay.
Điều khiến Bạch Tranh thấy lạ là, ở cửa đón máy bay còn có một bóng người hơi quen quen đứng đó.
"Kỳ lạ." Bạch Tranh đi tới, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, "Mặt trời hôm nay mọc hướng Tây sao ?"
Phó Minh Tu móc túi ra, vừa nghe thấy lời mỉa mai trong lời đó, anh ta liếc xéo cô "Em đừng có ăn nói kỳ quái."
Bạch Tranh mỉm cười, "Em chỉ là cảm thán thôi, thật sự rất hiếm khi được gặp Phó thiếu vào giờ này mà."
"......." Phó Minh Tu quay đầu lại, chỉnh lại quần áo của mình, "Chuyện mà em không biết còn nhiều lắm."
Cô nhún vai ngừng nói, như thể cô không quan tâm đến những gì Phó Minh Tu nói.
Bầu không khí yên lặng, kim trên mặt số chỉ đến 7h25.
Sân bay náo loạn hẳn lên, một hàng người đứng trước lan can bắt đầu căng đầu nhìn vào bên trong, vì sợ bỏ sót thứ gì đó.
"Ê" Ngay khi Bạch Tranh muốn tiến lên vài bước, Phó Minh Tu đột nhiên gọi cô từ phía sau.
Bạch Tranh : "Hả?"
Đôi mắt cô sáng trong veo như một mùa xuân lấp lánh.
Phó Minh Tu sững sờ vài giây, giương mắt nhìn sang một bên, trầm ngâm hỏi: "Em quyết định thật chưa?"
Bạch Tranh không để ý đến động tác nhỏ không tự nhiên của anh ta , tập trung vào vấn đề anh ta hỏi , một lúc có chút mơ hồ: "Cái gì."
"Chuyện hôn ước. Không phải em định đợi ông nội về rồi sẽ nói rõ với ông chuyện muốn giải trừ hôn ước sao?" Phó Minh Tu mất kiên nhẫn nói.
"Ồ." Anh ta đang hỏi cái này.
Phản ứng kiểu gì đây, Phó Minh Tu nghe xong sắc mặt càng xấu, "Ồ cái gì mà ồ, là em chủ động muốn anh nói chuyện giải trừ hôn ước à, bây giờ mà hối hận thì có hơi muộn rồi."
"Ai hối hận." Bạch Tranh thấy người ta lần lượt đi ra ở cổng đối diện, lơ đễnh đáp: "Em sẽ nói."
"Khi nào thì nói."
Trong khi nói,Phó Trí Hồng xuất hiện ở cửa, mắt Bạch Tranh sáng lên, cô vẫy tay về phía đối diện. Cùng lúc đó, Đàm Ngữ Lâm và Phó Viễn Lâm theo sát phía sau, cũng nhìn về hướng cô.
Cả quá trình Phó Minh Tu chỉ nhìn phía đối diện, anh ta vẫn luôn nghĩ tới vấn đề vừa nãy, không buông xuống được
Bạch Tranh không chịu nổi quấy nhiễu thấy các vị trưởng bối đang tới gần, đành phải thấp giọng nói: "Anh vội vàng làm gì? Hôm nay ông nội mới về, hai ngày nữa hãy nói."
"Anh đang vội." Phó Minh Tu liếc nhìn khuôn mặt của cô kiên quyết bác bỏ, "Anh chỉ không muốn đêm dài lắm mộng."
"An tâm, hai chúng ta mơ càng nhiều cũng không đi được tới đâu đâu." Bạch Tranh đáp một câu đi về phía trước.
Không biết chữ nào động tới Phó Minh Tu, trong lòng anh ta khó chịu một cách không giải thích được nhưng mà miệng thì vẫn không chịu thua kém, "Như vậy là tốt nhất, chỉ cần em đừng cản trở việc anh có bạn gái là được."
Hiếm khi Bạch Tranh với Phó Minh Tu có thể thống nhất ý kiến với nhau, Bạch Tranh rất hài lòng.
Nhưng trời không toại lòng người, chuyện mà cô muốn để sau hẳn bàn đã bị Phó Trí Hồng nói trước mặt mọi người sau bữa ăn.
Ông lão thậm chí còn định cả ngày kết hôn rồi, hận không thể tới ngay hôm đó để tổ chức hôn lễ.
Cành cây trúc trong rừng che cơn nắng, ở phía sau vườn lộ ra một mảnh râm mát, bóng cây râm mát vừa yên tĩnh vừa mát mẻ.
Âm thanh của Phó Chí Hồng truyền vào tai mỗi người rất rõ ràng, "Tôi tìm người tính rồi, hôn lễ cứ định vào đầu tháng sau đi."
Phó Minh Tu ngồi trên chiếc ghế đối diện, vẻ mặt anh ta thay đổi khi nghe điều này: "Sao ông không thảo luận với chúng con!"
Nghe lời, lão gia tử mắng: "Còn bàn bạc gì nữa, để Tiểu Tranh gả cho con, lẽ nào còn không được ?"
"Không phải, con-"
"Minh Tu im lặng " Đàm Ngữ Lâm nói, giọng Phó Mình Tu nhỏ đi, anh ta nhìn Bạch Tranh ra hiệu cho cô nói nhanh lên.
Bạch Tranh bình tĩnh lại, "Ông ơi, kết hôn có sớm quá không? Con muốn đợi đến khi công việc ổn định."
"Này... Ông nội già rồi, không còn sống được vài năm nữa." Ông cụ nắm tay cô nói: "Mong muốn lớn nhất của ông là nhìn thấy hai con an cư lập nghiệp."
"Ông nội, ông nói cái vậy ?" Bạch Tranh không khỏi nhíu mày, "Mau phi phi."
Đàm Ngữ Lâm và Phó Viễn Lâm nhìn nhau, "Đúng vậy, ba, sức khỏe của ba vẫn ổn, đừng