Liễu Y Nam lén nhìn chiếc nhẫn trên tay mình không biết bao nhiêu lần.
Kiểu dáng rất đặc biệt, nhìn tổng thể giống như hình chữ “L”. Nhẫn của cô mỏng hơn, có đính kim cương quanh nửa nhẫn, cái của anh thì dày hơn một chút và không có kim cương. Liễu Y Nam tháo nhẫn ra, nhìn kỹ trong ngoài rất nhiều lần nhưng vẫn không tìm thấy tên nhãn hiệu.
Cô đeo nhẫn vào, giơ tay lên trước ánh đèn ngó trái ngó phải, sau đó thì che miệng cười trộm.
Dường như cô được trở lại khoảnh khắc yêu thầm của thời niên thiếu, bất kỳ thứ gì của anh cũng đều khiến cô vui vẻ.
***
Ngày hôm sau cô hẹn mợ và Lương An ăn cơm, cho dù không muốn nhưng vẫn phải đến.
Nơi ăn cơm được Lương An đặt trước, Liễu Y Nam đã xem bình luận trên mạng, món ăn Trung Quốc được làm theo kiểu Pháp, đúng như tên gọi, đồ ăn Trung Quốc được chế biến theo nhiều cách.
Phong cách rất hợp với Lương An, tinh tế và hấp dẫn nhưng cũng rất phù hợp với mấy người lớn tuổi.
“Trung không ra Trung, Tây không ra Tây, chẳng có món nào ngon cả.” Liễu Y Nam ngồi trên ghế phụ xem thực đơn.
“Vậy ăn tạm một chút đi, khi nào kết thúc thì chúng ta lại đi ăn cái khác.” Lộ Thịnh nhìn dáng vẻ chán nản của cô, nói với cô.
“Cách hay!” Liễu Y Nam gật đầu một cái.
Đến phòng ăn, Lộ Thịnh nắm tay cô đi vào phòng bao, mọi người đều đã đến, chỉ còn thiếu hai người họ.
Liễu Y Nam lễ phép chào hỏi mọi người. Lộ Thịnh đi theo cô chào hỏi một lần, có điều là anh chỉ gật đầu một cái với Lương An.
Vẻ mặt của mợ An Cần không quá tốt, Liễu Y Nam suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, Lộ Thịnh kêu một tiếng “Mợ”, chỉ thiếu một chữ thôi là ý nghĩa đã khác hẳn rồi. (*)
(*) Chữ 舅妈 (mợ) bỏ một chữ 舅 sẽ thành chữ 妈 (mẹ)
“Em trở về còn chưa kịp gặp hai người, hai người cũng thật là, kết hôn mà không nói cho em một tiếng.” Lương An nói với bọn họ.
Liễu Y Nam lặng lẽ đánh giá cô ta, cô ta vẫn như cũ, chỉ có khuôn mặt là hơi gầy đi đôi chút, ăn mặc cũng là kiểu dáng bảo thủ nhưng Liễu Y Nam phải thừa nhận là, cô ta để mặt mộc cũng rất xinh.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ thấy ai không thích Lương An, Lương An là tấm gương điển hình cho sự ngoan ngoãn, thông minh, mộc mạc, ngay cả Tiêu Mộ Hòa cũng chơi rất hợp với cô ta, cũng rất sùng bái cô ta.
Mà cô và Lương An, là hai kiểu người trái ngược nhau. Nhưng Liễu Y Nam biết, Lương An thật sự không tốt như vẻ bề ngoài, ít nhất là đối với cô không thể tính là tốt được.
“Với cả, nghe nói hai người đã qua lại với nhau một năm rồi.” Lương An nhìn Lộ Thịnh: “Lộ Thịnh cậu thế này là không được rồi, chúng ta cùng ở Canada lâu như vậy rồi mà cậu lại không nói cho tớ biết.”
Liễu Y Nam có chút lo lắng, lúc trước khi cô nói với ba mẹ mình muốn kết hôn, cô đã lừa Liễu Lực Duy và Nam Nhân, nói mình và Lộ Thịnh đã bí mật qua lại được một năm rồi, Lộ Thịnh cũng nói với bọn họ, anh là vì kết hôn với Liễu Y Nam mà quyết định quay về nước.
“Đây không phải là yêu xa sao!” Liễu Y Nam có chút chột dạ: “Có nhiều yếu tố nên mới không nói, thôi mang thức ăn lên đi, tôi đói rồi.”
“Đúng đúng đúng, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Khi Liễu Y Nam gọi món, cô thường đắn đo không chọn được món, ví dụ như đối với món chính, đầu bếp đề cử món nầm bò hầm và tôm nấu măng tây, cô thích ăn tôm nhưng cũng muốn thử nầm bò hầm.
“Món chính thì chọn tôm nấu măng tây đi.” Liễu Y Nam nói với người phục vụ, “Chờ đã, hay là nầm bò hầm…. thôi vẫn là tôm vậy.”
“Tôi muốn nầm bò hầm.” Lộ Thịnh nói với người phục vụ bên cạnh, lại bắt gặp ánh mắt của Liễu Y Nam: “Lát nữa để em nếm thử.”
Liễu Y Nam nháy mắt liền thấy thỏa mãn.
Liễu Lực Duy và Nam Nhân liếc mắt nhìn nhau, đồng thời mỉm cười.
Trong lúc chờ đồ ăn, mợ An Cần hỏi Nam Nhân: “Khi nào thì hai đứa tổ chức hôn lễ?”
Nam Nhân nhìn hai người bọn họ: “Hai đứa trẻ này đã sốt ruột chạy đi lấy giấy đăng ký kết hôn rồi, nếu như năm nay không tổ chức hôn lễ được thì để mùa xuân năm sau cũng được.”
Lộ Thịnh gật đầu một cái: “Ba mẹ yên tâm, con sẽ tìm cách, con nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ thật hoàn mỹ.”
Liễu Y Nam muốn nói với anh: Đại ca, anh diễn tốt quá.
Mấy món ăn được đưa lên đầu ăn không ngon lắm.
Đến khi món chính được mang lên, Liễu Y Nam vừa ăn thử tôm nấu măng tây liền khẽ nhíu mày.
“Không ngon à?” Lương An hỏi cô.
“Cũng tạm được.” Liễu Y Nam cũng không thể nói là không ngon được.
“Ừm, em thích ăn tôm từ bé rồi nên đối với mấy món tôm sẽ khắt khe hơn, đoán chừng mọi người ăn vẫn sẽ cảm thấy ngon.” Lương An mỉm cười nói.
Có cần phải nói vậy không? Ai mà không biết chứ?
“Em cảm thấy món tôm hôm qua anh làm ngon lắm.” Liễu Y Nam quay đầu nhìn Lộ Thịnh “Ông xã.”
Ai mà chẳng biết làm một đóa bạch liên hoa!
Khóe miệng Lương An hơi cứng lại, Liễu Y Nam cũng nhìn thấy rất rõ ràng. Đương nhiên cô đã bỏ lỡ sự vui sướng trong mắt Lộ Thịnh.
“Có thể khiến Liễu Liễu khen ngon thì xem ra tay nghề của Tiểu Thịnh rất tốt đấy.” An Cần nói với bọn họ “Khi nào rảnh phải mời mọi người nếm thử nhé.”
“Chắc chắn rồi mợ, khi nào rảnh hãy đến nhà cháu chơi.” Lộ Thịnh nói, đặt một bát nầm bò hầm đến trước mặt Liễu Y Nam “Thử đi, món này khá được.”
Liễu Y Nam nếm một miếng, cô phát hiện Lộ Thịnh dùng từ rất chuẩn, món này thật sự chỉ “Khá được” mà thôi.
“Đúng rồi Lộ Thịnh, khi nào thì cậu quay lại Canada?”
Lương An vừa ăn vừa nói: “Tớ muốn ăn chocolate cookies ở Western hotel chỗ phòng làm việc của các cậu.”
Liễu Y Nam bĩu môi, bánh quy socola thì cứ nói là bánh quy socola đi, còn bày đặt chocolate cookies nữa.
“Được chứ, để tôi chuyển WeChat của một người bạn trong phòng làm việc cho cô, cô bảo cậu ấy mua rồi gửi cho cô là được.” Lộ Thịnh quay qua nhìn Liễu Y Nam, “Em muốn ăn không? Để anh bảo bọn họ mua cho em.”
“Ăn ngon không?”
“Ăn rất ngọt, có lẽ em sẽ không thích.” Lộ Thịnh buông đũa, rót thêm ít trà chanh cho Liễu Y Nam, “Nhưng mà bánh Palmier ở khách sạn này cũng khá ngon, có lẽ em sẽ thích.”
Liễu Y Nam gật đầu, Nam Nhân nhịn không được lại