Liễu Y Nam cảm thấy lát nữa cả hai bọn họ có lẽ đều phải đi tẩy trang, bên khóe miệng đều là son môi, cô rút một tờ khăn giấy ra rồi nâng mặt anh lên, nhẹ nhàng lau cho anh.
"Son môi bị lem hết rồi, sao anh lại thô lỗ như vậy chứ." Liễu Y Nam để khăn giấy sang một bên "Anh cũng thô lỗ với vợ mình như vậy sao?"
Lộ Thịnh rũ mắt cười, này còn chưa chơi chán đây.
"Ừ... Chỉ thô lỗ với em." Lộ Thịnh vuốt ve bắp đùi nhẵn nhụi của cô "Cô ấy không lẳng lơ như em."
Lộ Thịnh đẩy lớp vải lưới mỏng manh kia của cô ra, xoa nắn mông cô "Tự mình nhấc chân lên để anh xem một chút nào?"
"Xem.... chỗ nào?" Từng cái vung tay nhấc chân đều mang theo sự gợi cảm.
Ngoài miệng nói vậy, chân dài lại từ từ nhấc lên, bên trong khu rừng thần bí là một sợi dây đen nhỏ, Liễu Y Nam cắn đầu ngón tay của mình, ánh mắt mê hoặc. Môi đỏ khẽ nhếch, ngậm lấy đầu ngón tay của bản thân, nhẹ nhàng liếm mút.
Khiêu gợi muốn chết.
"Anh trai, hôm nay đừng về nhà có được không?" Liễu Y Nam buông đôi chân dài xuống, dán về phía người anh, bầu ngực trắng mịn kề sát ngực anh.
"Không về, mỗi ngày đều ở chỗ của em." Lộ Thịnh vuốt ve lưng cô, tháo nút thắt phía sau, thuận theo cánh tay kéo xuống, đưa tay nắm hai ngực mềm mại, nhìn chúng biến thành các loại hình dạng trong tay.
Liễu Y Nam cúi đầu, tay anh đang đùa nghịch hai nơi tròn trịa của cô, nụ hoa đứng thẳng cứng ngắc giữa ngón tay anh. Cô cắn môi: "Anh trai, nhẹ chút...."
Nụ hoa phát cứng bị kéo khẽ, Lộ Thịnh nâng hai ngực cô lên, ngậm nụ hoa của cô vào miệng, đầu lưỡi khiêu khích nghiền ép, đôi môi chậm rãi mút vào, như đang ngậm một viên kẹo, liếm láp phát thành tiếng.
"A...." Lộ Thịnh bất chợt cắn cô làm Liễu Y Nam không nhịn được kêu thành tiếng.
Ngón tay của Liễu Y Nam luồn vào tóc anh, ấn gáy anh, khi anh cắn cô, Liễu Y Nam liền nắm tóc anh: "A.... Nhẹ chút a...."
Mút xong một bên, anh rất công bằng mà mút một bên khác. Chờ anh ăn no rồi, Liễu Y Nam cúi đầu nhìn, trên ngực đều hiện lên vết đỏ, nụ hoa bị cắn vừa đỏ lại vừa sưng.
Lộ Thịnh nhìn ngực cô, mang theo dư vị: "Đẹp lắm."
Là tác phẩm của anh.
Liễu Y Nam cảm thấy mặc quần chữ T đều là dũng sĩ, rất không thoải mái, quá không thoải mái, sợi dây nhỏ nhỏ kia làm cho cô vô cùng khó chịu.
"Cởi quần...." Liễu Y Nam kéo tay anh: "Cởi giúp em......"
"Hửm? Muốn rồi?" Lộ Thịnh lắc lắc chân.
"Khó chịu." Liễu Y Nam uốn éo.
"Khó chịu thế nào?" Lộ Thịnh chọc lấy sợi dây nhỏ của cô, lại bắn trở lại.
"Không thoải mái, không muốn mặc."
Lộ Thịnh để cho cô dạng chân trên đùi mình, anh dựa lưng vào bàn sách, nắm cổ chân cô, đẩy hai chân cô ra, vì từng học khiêu vũ cơ bản nên cô dễ dàng dạng chân rộng ra.
Chất lỏng ướt nhẹp bao bọc lấy huyệt nhỏ béo múp của cô, cánh hoa run rẩy hé mở.
Liễu Y Nam chống cạnh bàn, mắt thấy anh xem càng chăm chú: "Đừng nhìn."
Tư thế này làm cho sợi dây kia căng ra, chen vào bên trong, Lộ Thịnh dùng ngón tay móc ra, ngón tay sượt qua cánh hoa của cô, khiến cả người Liễu Y Nam run lên.
"Ừm....." Cô nũng nịu hô một tiếng.
Ấn dây nhỏ sang một bên rồi dùng ngón tay cái đè lại, Lộ Thịnh ngẩng đầu nhìn cô: "Sao lại nhiều nước như vậy." Lộ Thịnh dùng ngón tay vân vê một cái, ngón tay tách nhụy hoa ra, kéo ra một sợi chỉ bạc.
Lộ Thịnh đưa ngón tay đến bên miệng cô: "Nếm thử?"
Liễu Y Nam quay đầu không đáp lại anh.
"Ưm...." Lộ Thịnh liếm ngón tay: "Rất ngọt."
Trong nháy mắt gương mặt của Liễu Y Nam đỏ bừng, cô trừng anh.
Lộ Thịnh dương dương khóe miệng: "Ướt đẫm rồi."
Cô gật đầu: "Muốn."
"Muốn cái gì? Hửm?" Lộ Thịnh hỏi cô.
"Muốn anh trai."
"Muốn cái gì của anh trai? Hử?" Lộ Thịnh dùng ngón tay xoa nắn miệng huyệt nhỏ: "Không nói ra, anh trai không cho em."
"Đừng như vậy mà." Liễu Y Nam bị anh ấn xuống vô cùng khó chịu.
"Vậy nói đi." Lộ Thịnh lại dùng sức sờ sờ: "Ngoan nói ra."
Liễu Y Nam lắc đầu một cái, lại bất đắc dĩ: "Muốn anh trai đâm em...."
Lộ Thịnh ôm hai chân cô, xoay người kéo vải vóc ít đến mức đáng thương của cô, để cô bò ở trên bàn, sau đó móc chân cô đặt lên bàn: "Lấy cái gì đâm?"
Ngoài miệng nói, tay cũng không rảnh rỗi, Lộ Thịnh cởi quần ra, một tay ấn người đang bò trên bàn, một tay cởi quần lót của chính mình, một côn thịt cứng rắn như sắt thẳng tắp bắn ra đập lên mông cô, đỡ côn thịt đẩy miệng hoa huyệt của cô.
Liễu Y Nam cố gắng ngồi thẳng người nhưng không được: "Cắm em trai anh...." Liễu Y Nam cảm giác có chút chất lỏng từ bắp đùi chảy xuống, cô không nhịn được ưm ưm hai tiếng: "Cầu xin anh...."
Cắm quy đầu vào một chút, chẳng những không giảm bớt khó chịu của cô, trái lại càng làm cô phát điên: "Không muốn.... Cắm vào có được không?"
"Không muốn cắm vào?" Lộ Thịnh hỏi cô, còn cố tính làm bộ muốn dời đi.
Liễu Y Nam lập tức nắm chặt cánh tay anh: "Không muốn.... Mau đâm vào em... Anh trai... Dùng dương vật lớn của anh cắm em có được không? Cầu xin anh."
Cô như một con búp bê vỡ vụn, bị anh chà đạp đến đỏ