Tô Lệ Vãn cuối cùng cũng không để người đàn ông ngoài cửa vào nhà, cô ấy vừa đưa chìa khóa ra cửa liền đóng cửa lại, chuẩn bị nghênh đón sự thẩm vấn của Liễu Y Nam.
“Vãn Vãn.” Ngón tay Liễu Y Nam thấm một chút nước trong ly rồi bôi dưới mắt: “Cậu đã có bí mật với tớ rồi.”
Vẻ mặt của Tô Lệ Vãn đầy khinh bỉ nhìn cô.
Liễu Y Nam hít mũi một cái, chỉ vào cửa lớn: “Cậu nói! Người đàn ông hoang dã kia rốt cuộc là ai?”
Tô Lệ Vãn cảm thấy một buổi sáng này giống như đang ngồi cáp treo vậy, vừa mới đấu trí đấu dũng một trận với Liễu Y Nam, hiện tại sự trầm tĩnh này ngược lại cảm thấy mệt mỏi quá.
Cô ấy nhìn Liễu Y Nam một cái: “Liễu Liễu, tới mệt mỏi quá.”
“Không sao, Vãn Vãn, cái tuổi này của chúng ta, chưa bị phá thân đều sắp bị quy vào gái trinh già, cơ năng sinh lý giảm xuống, mệt mỏi là rất bình thường.”
Tô Lệ Vãn không tiếp lời của cô, ôm đầu gối, sững sờ nhìn trên bàn một cái.
“Làm sao vậy, nói với ba một chút.” Liễu Y Nam nhìn ra cô ấy không đúng, cô ngồi vào bên người cô ấy, khoác bả vai cô ấy.
“Liễu Liễu.” Sau khi Tô Lệ Vãn kêu cô một tiếng liền trầm mặc thật lâu, mở miệng lần nữa: “Vì sao… lúc này mà cậu còn muốn chiếm tiện nghi của tớ.”
Liễu Y Nam buông bàn tay đang ôm cô ấy ra, mở mình hoành thánh trên bàn: “Có ăn không? Không ăn đều biến thành cháo hoành thánh rồi.”
“Cậu ăn đi…” Tô Lệ Vãn lắc đầu.
Liễu Y Nam cũng không khách sáo, múc một muỗng: “Ngon thật. Cậu thích anh ta sao?”
“Ngon thì ăn nhiều một chút. Không thể nói là thích nhiều.”
“Mười tệ một chén thì hơi mắc. Không thích mà còn lên giường?”
“Hơi mắc, nhưng mà ngon. Bởi vì người tớ thích không lên giường với tớ.”
“Bánh bao chiên ngon không? Vậy người đàn ông cậu thích chắc chắn là chức năng có vấn đề.”
“Ngon. Mượn lời tốt lành của cậu vậy.”
“Quán này có món khác không? Là vị boss ma vương kia của cậu sao?”
Tô Lệ Vãn nghe thấy lời của cô, cô ấy cũng không để ý tới việc chơi trò văn vẻ với cô nữa, mở to hai mắt nhìn cô: “Là điện thoại không vui hay là nam minh tinh không đẹp, tớ lên giường với anh ta? Không phải tớ đã nói với cậu anh ta ở quán cà phê dưới lầu yêu hận tình thù với bà chủ sao?”
“Ồ.” Liễu Y Nam húp miếng nước súp: “Vậy thì là vị ba ba bên A biến thái kia… cái gì bá chủ ấy nhỉ?”
“Sở…” Tô Lệ Vãn yếu ớt mở miệng: “Cậu không đoán ra được tớ cũng không cho rằng cậu là đồ ngốc.”
“Nào, vậy nói với tớ chuyện yêu hận tình thù của cậu với Sở bá chủ xem.”
Tô Lệ Vãn cúi đầu: “Yêu hận thù thì tạm thời chưa có, nhưng tình thì có một đêm.”
Liễu Y Nam kéo tay cô ấy qua, giả vờ bắt mạch: “Ừm… cậu đây là… hội chứng Stockholm*.”
*Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.
Tô Lệ Vãn rút tay ra, Liễu Y Nam đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên bắt lấy bờ vai cô ấy: “Chờ một chút, lần trước cậu nói, con gái của vị ba ba này đúng không, đúng không? Cậu không phải chứ….”
“Ừm, cậu suy nghĩ nhiều rồi, anh ta đã ly hôn rất nhiều năm rồi.” Tô Lệ Vãn đẩy tay cô ra: “Chuyện vi phạm đạo đức tớ sẽ không làm.”
Liễu Y Nam thở phào một cái: “Vậy cậu xoắn xuýt cái gì?”
“Chẳng qua tớ cảm thấy bản thân rất mâu thuẫn, cậu từng có loại cảm giá, người trong lòng dường như đang từ từ bị thay thế không?” Tô Lệ Vãn nhìn cô: “À, cậu không có.”
“Mặc dù tớ không biết người trong lòng cậu là ai, nhưng tớ nghĩ cậu đều có cảm giác anh ta bị thay thế rồi, vậy thì anh ta nhất định sẽ bị thay thế. Thật ra đối với cậu và Sở Bá Bá của cậu mà nói, chuyện bạn tình biến thành chân ái cũng không phải số ít, lại nói, hạng mục của các cậu không phải kết thúc rồi à, yêu thì gặp, không yêu mà gặp cậu thì chính là ba anh ta!”
“Liễu Liễu, nghe cậu khuyên giải thật tốt, ba ba cũng biến thành con trai rồi.” Tô Lệ Vãn ôm eo cô.
“Ừm, Vãn Vãn kiên cường một chút! Nhanh chóng biến anh ta thành cháu trai!” Liễu Y Nam vỗ vỗ cô ấy.
“Được rồi được rồi, đêm nay là năm mới rồi, loại chuyện linh tinh vớ vẩn này đều ở lại năm nay!” Tô Lệ Vãn khôi phục sức sống.
“Năm nay ba mẹ cậu không về ăn tết sao?”
“Có về, buổi chiều mới đến xong.”
“Lợi hại đó Vãn Vãn, buổi sáng còn dám giữ người lại ngủ, cũng không sợ ba mẹ cậu về sớm.”
“Ba mẹ tớ cậu không biết sao? Nói một không nói hai, tuyệt đối sẽ không về sớm hơn nửa tiếng.”
Ở lại nhà Tô Lệ Vãn một hồi, Liễu Y Nam liền về nhà, chuẩn bị đón năm mới.
Nam Nhân có chút tâm sự nặng nề, Liễu Y Nam luôn cảm thấy có chút không thích hợp.
“Mẹ, rốt cuộc mẹ làm sao vậy?”
“Không có gì, gần sang năm mới, đừng để chuyện không vui làm mọi người mất hứng.”
“Mẹ không nói thì không sao nữa à? Mẹ như vậy sẽ chỉ khiến con khó chịu hơn, có phải là mẹ xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không có, thật sự không phải mẹ.”
“Vậy là ba con?”
“Cũng không phải, là mợ con.”
“Mợ?” Liễu Y Nam thoáng nhẹ nhàng thở ra: