Chỉ còn cách nửa tấc là hắn đã chạm tới được người mà hắn vẫn luôn nhớ mong, thế nhưng bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân vội vã, ngay sau đó vang lên tiếng của thuộc hạ thân tín. "Đại tướng quân, không hiểu tại sao Minh Hạ Hầu thế tử lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh, Tề Quốc công bảo ngài qua đó xem thử thế nào."
Triệu Chân cũng vì tiếng bẩm báo mà tỉnh lại, mơ màng hỏi. "Có chuyện gì vậy?"
Thẩm Kiệt giật mình, vội vàng lui ra, nói. "Không có gì, trưởng tỷ say rồi, tỷ nghỉ ngơi thật tốt đi, ta ra ngoài xem một chút." Dứt lời khoác thêm áo khoác rồi chạy trối chết.
Triệu Chân vẫn chưa tỉnh rượu, mơ màng nhìn đỉnh màn rồi kéo chăn ngủ tiếp.
Thẩm Kiệt nghe ngóng thấy Triệu Chân nằm trong phòng vẫn chưa tỉnh, đóng cửa lại, thở phào một hơi mới nhìn thuộc hạ của mình, gương mặt động tình nay lại trở nên lạnh lẽo. "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thuộc hạ nhìn sắc mặt của đại tướng quân không được tốt, vội vàng cúi đầu. "Thuộc hạ không rõ, chỉ là vừa rồi người của Tề Quốc công vội vàng chạy tới đây, bảo rằng Minh Hạ Hầu thế tử ngất rồi, lệnh cho ngài tới đó."
Hắn cũng không phải là đại phu, gọi hắn tới làm gì? Thẩm Kiệt âm trầm liếc mắt nhìn thuộc hạ, bước vào trong màn đêm đen kịt.
Khi Thẩm Kiệt tới đã có ba vị đại phu đứng ở đó, đều là vẻ mù tịt, mắt to mắt nhỏ đứng trông chừng Minh Hạ Hầu thế tử đang mê man.
Tề Quốc công và Trần Chiêu cũng ở đây, Tề Quốc công mặt ủ mày chau, thấy hắn tới vội vàng lên tiếng. "Tử Trừng à, con xem xem phải làm như thế nào mới được..."
Thẩm Kiệt bước tới, liếc nhìn Trần Chiêu đang đeo mặt nạ, nửa gương mặt của chàng đều bị che lại, chỉ để lộ phàn môi và cằm, trên môi còn bị rách, kết vảy lại, tròng mắt của Thẩm Kiệt tối sầm lại, đưa mắt nhìn Minh Hạ Hầu thế tử đang mê man.
"Thế tử làm sao vậy?"
Một trong số những vị đại phu cất lời. "Chúng tiểu nhân đã xem kỹ mạch tượng của thế tử nhưng không nhìn ra điều gì bất thường, có lẽ là vì mệt mỏi nên mới dẫn tới hôn mê."
Thẩm Kiệt nhìn gương mặt hồng hào của người nằm trên giường, nhíu mày nói. "Có thể là do bị thương bên ngoài thì sao?"
Đại phu lắc đầu. "Không còn vết thương nào khác ngoại trừ vết thương nơi cánh tay mà thế tử đập vào góc bàn lúc ngất xỉu."
Thẩm Kiệt nhìn Tề Quốc công. "Cha nuôi đã phái người tới phủ Minh Hạ Hầu bẩm báo hay chưa? Nếu như bệnh cũ của thế tử tái phát, e rằng chỉ có đại phu của phủ Minh Hạ Hầu biết được."
Tê Quốc công lắc đầu. "Vẫn chưa, bây giờ ta sẽ phái người tới phủ Minh Hạ Hầu bẩm báo." Dứt lời liền đứng dậy lo lắng nói. "Sao lại xảy ra chuyện thế này, phải báo với cháu ngoại như thế nào được đây."
Tề Quốc công còn chưa đi xa, Minh Hạ Hầu thế tử vốn đang còn hôn mê nay đã tỉnh lại, đại phu hô to. "Thế tử đã tỉnh rồi!""
Tề Quốc công vội vàng quay lại, nắm chặt tay cháu ngoại. "Cháu ngoan, cháu sao vậy?"
Phó Doãn Hành dụi mắt, mơ màng nói. "Cháu đã ngất đi ạ?"
Tề Quốc công thở dài. "Còn không phải sao? Làm ta sợ muốn chết."
Phó Doãn Hành nghe vậy nở nụ cười, an ủi ông. "Cháu không sao, có lẽ do hôm qua nhận chức vị quan trọng nên hưng phấn cả đêm ngủ không ngon, hôm nay lại chạy ngược chạy xuôi nên mới mệt tới mức ngất đi."
Tề Quốc công thở dài một hơi rồi dặn dò cậu vài câu.
Thế tử đã tỉnh, mọi người cũng tản đi.
Thẩm Kiệt vừa ra khỏi viện, phía sau đã có người đuổi kịp. "Thẩm đại tướng quân xin dừng bước, ta có mấy câu muốn nói riêng với Thẩm đại tướng quân."
Thẩm Kiệt nghe được giọng nói này, lưng hắn cứng đờ, quay người lại.
Trong màn đêm đen kịt, người nọ cầm theo ngọn đèn lờ mờ, rọi sáng thân hình cao to của hắn, vạt áo tung bay theo cơn gió đêm, mặc dù chỉ lẳng lặng đứng đó cũng khó mà che đi được tư thế cao ngút của chàng, người này chỉ cần nhìn hắn một cái cũng khến hắn phải lấy làm xấu hổ.
Quả nhiên là Trần Chiêu, không ngoài dự đoán của hắn, Minh Hạ Hầu thế tử hôn mê là để đưa hắn tới đây!?
Thẩm Kiệt không nhiều lời, đi theo chàng tới một nơi không người, thuộc hạ đều đứng phía xa canh gác, không ai nghe được động tĩnh ở đây.
Trần Chiêu sau lớp mặt nạ nhìn áo choàng xộc xệch của Thẩm Kiệt, nhiều chỗ không được phẳng phiu, vừa nhìn đã biết là vội vàng mặc vào. Chàng thật sự không ngờ Thẩm Kiệt từng tuổi này rồi vẫn có thể làm ra loại chuyện ngu ngốc vô liêm sỉ như vậy!
Trần Chiêu nói thẳng. "Có lẽ ngươi cũng biết ta là ai, ta cũng không vòng vo với ngươi nữa."
Giọng điệu của chàng khiến Thẩm Kiệt nhíu mày lại. "Ta không biết các hạ đang nó gì."
Trần Chiêu chậm rãi bước lại gần, chắc chắn nói. "Ngươi biết. Hơn nữa ngươi vẫn không cam lòng với mật lệnh mà ta ban cho ngươi, ngươi nghĩ rằng ta không cho người gặp nàng là vì lòng chiếm hữu của ta đối với nàng sao?" Nói tới đây, chàng ngừng lại, đợi Thẩm Kiệt nhìn mình, Trần Chiêu mới tiếp tục nói. "Nàng quả thật rất thương yêu ngươi, nhưng chỉ xem ngươi như đệ đệ thân thiết nhất, ngươi cũng biết nếu nàng biết được tâm tư của ngươi, sau này nàng sẽ đối xử với ngươi như thế nào phải không? Từ nay về sau xem ngươi là nam nhân hay sao? Suy nghĩ của ngươi quá mức ngây thơ nực cười."
Lời của chàng vẫn chưa chạm tới cái gai trong lòng Thẩm Kiệt, hắn nhìn Trần Chiêu bằng ánh mắt sắc bén, sao hắn lại không biết Triệu Chân xem hắn như đệ đệ cho được, cũng vì xem hắn là đệ đệ nên nàng mới thân thiết với hắn như vậy, ai dám khẳng định tình cảm như vậy sẽ không thay đổi? Rốt cuộc hắn cũng không phải là đệ đệ ruột của nàng, giữa bọn họ không có quan hệ máu mủ.
Trần Chiêu là như không thấy ánh mắt sắc bén của hắn, nói trúng tim đen của Thẩm Kiệt. "Ta biết ngươi mới vừa làm gì, muốn làm nhưng làm cũng không xong. Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta cản ngươi kịp thời. Ngươi và ta đều biết Triệu Chân không phải nữ nhân bình thường, nàng không quan trọng chuyện trinh tiết, dù ngươi chiếm được thân thể của nàng, nàng cũng sẽ không gửi mình cho ngươi, còn ngươi sẽ mãi mãi mất đi vị trưởng tỷ đáng kinh của ngươi, từ nay về sau, trong mắt nàng ngươi chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, nàng sẽ khinh thường ngươi."
Lời của chàng tựa như một tảng đá đập vào đầu Thẩm Kiệt, bây giờ Thẩm Kiệt đã hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn biết Trần Chiêu nói đúng. Triệu Chân là người kiêu ngạo, nếu vừa rồi hắn thật sự làm như vậy, nàng sẽ không mắng cũng không đánh hắn, mà từ nay về sau sẽ không để ý tới hắn nữa, mỗi người một ngả. Bây giờ nghĩ lại, hắn sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, suýt chút nữa hắn đã làm ra chuyện không thể nào cứu vãn.
Dù bản thân có xấu xa thế nào đi chăng nữa, Thẩm Kiệt cũng không muốn bị Trần Chiêu - người mà hắn căm hận và khinh thường phát hiện ra, chế nhạo lại chàng. "Ta không có!"
Trần Chiêu giống như đã nhìn thấu hắn, nở nụ cười lạnh. "Ngươi không có? Nếu đã không có vậy tại sao sau khi nàng uống say ngươi không đưa nàng về tiểu viện của nàng mà lại ôm nàng tới chỗ của ngươi? Ngươi có dám lấy tình cảm của người đối với nàng ra để cam đoan rằng vừa rồi ngươi không hề có suy nghĩ vượt quá giới hạn hay không?" Vừa dứt lời, Trần Chiêu ước gì có thể cho Thẩm Kiệt một bạt tai, đánh nam nhân ngu xuẩn này tỉnh lại, nhưng chàng không thể...ít nhất...bây giờ không thể.
Đương nhiên Thẩm Kiệt không dám cam đoan, vì vậy chỉ nắm chặt hai tay mà không nói gì.
Trần Chiêu hít sau một hơi, cũng không muốn ép hắn tới bước đường cùng, dù sao bây giờ cứ ép hắn như vậy cũng không có chỗ tốt. "Thẩm Kiệt, ta biết bây giờ nàng đã quay về lần nữa, chắc chắn ngươi sẽ không chịu để yên, ngươi đừng trách ta trước đó không cho ngươi cơ hội. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội để ngươi có thể quang minh chính đại giành giật nàng cùng ta, nếu nàng cam tâm tình nguyện gả cho ngươi, ta tuyệt đối không ngăn cản. Hơn nữa, ta còn tặng ngươi một phần quà. Nhưng nếu ngươi dùng thủ đoạn xấu xa đối với nàng, mặc dù bây giờ ta không còn là Thái Thượng Hoàng nhưng cũng có thể đoạt hết tất cả mọi thứ mà