Do nam nữ khác nhau nên Triệu Chân và hai cô gái kia ngồi riêng một bàn, khi dọn cơm lên, bên nam tranh giành nhau, tựa như trại nuôi lợn, còn bên phía Triệu Chân, cháu gái ngoại ủ rũ ăn vài miếng đã bỏ đũa xuống, hiển nhiên là không hợp khẩu vị, tiểu thư ăn cơm ngon mặc áo đẹp như nó đương nhiên không ăn quen cơm tập thể trong doanh trại. Chỉ cần không bị đói thì lại bắt đầu chọn lựa.
Triệu Chân đã quen ăn loại cơm này mà cũng còn phải kén chọn.
Người không kén chọn nhất là Lan Hoa, tiếng còi ăn cơm vang lên, nàng ta gắp thức ăn bỏ vào bát như cướp, lát sau thấy không có ai giành với nàng ta, Lan Hoa nhìn Triệu Chân và Phó Ngưng Huyên không động đũa, hỏi. "Sao hai người không ăn?"
Triệu Chân nói. "Ta cho người chuẩn bị đồ ăn riêng cho ta rồi, hai người ăn ít thôi, lát nữa về lều ăn món ngon."
Mắt Phó Ngưng Huyên sáng lên, tính tham ăn giống Triệu Chân y như đúc. "Đồ ăn ngon à? Có món gì? Ta muốn ăn móng heo, ta nói cho ngươi biết, móng heo là món dưỡng da tốt nhất đây."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con nhóc kia chẳng biết khách sáo chút nào, có ăn là tốt rồi, còn bắt đầu gọi thức ăn nữa. Triệu Chân trấn an nàng. "Ta cũng không biết có món gì, nhưng ta cam đoan ngươi sẽ thích, người trong phủ ta nấu món gì cũng ngon."
Nghĩ đến món ăn ngon mà dì nhỏ nói với mình, nhìn những "thức ăn cho heo" trước mặt, Phó Ngưng Huyên chộn rộn trong lòng, ước gì có thể quay về ăn ngay. Không phải nàng ta không đói, nhưng những món ăn ở đây thật sự không ăn nổi, nghe dì nhỏ nhắc tới món ngon thì làm sao ngồi yên được nữa?
Lan Hoa nghe rồi nhưng lại rất bình tĩnh, nàng biết thiên kim tiểu thư kén chọn, nhưng nàng ta cảm thấy những món ăn trước mặt này rất ngon, hơn nữa trong quân doanh không được để lại cơm thừa, hai nàng không ăn, nếu còn thừa lại cả ba sẽ bị phạt. "Ta ăn các món này thấy rất ngon mà lại ăn nhiều, đồ ăn còn dư của hai người cứ đưa cho ta ăn, hai người để bụng về ăn bữa khác." Nói rồi đổ hết cơm trong bát của hai người kia vào trong bát mình, ăn từng miếng.
Phó Ngưng Huyên ngạc nhiên nhìn nàng ta ăn lấy ăn để, trong mắt hiện lên vẻ khó tin: Trên thế gian này sao lại có nữ nhân như vậy nhỉ?
Bây giờ Triệu Chân lại có chút xấu hổ, nếu thật sự hành quân đánh giặc rồi thì làm gì còn có thời gian cho các nàng kén chọn? Nhiều khi bị vây trong thành trống, hết gạo sạch đạn, ăn vỏ cây thôi đã thấy quý, Lan Hoa như vậy mới là thật sự tới đây làm lính.
Lan Hoa ăn rất ngon, Phó Ngưng Huyên mới đầu cảm thấy không ngon bây giờ trong bụng đã cồn cào, mở to mắt nhìn Lan Hoa ăn, còn nuốt nước miếng một cái.
Triệu Chân thấy cháu gái ngoại của mình đói như vậy liền lấy bánh sữa mà Lộ Minh làm đưa cho nó ăn. Tuy nàng yêu ăn nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn cháu ngoại chịu đói.
Phó Ngưng Huyên nhìn dáng vẻ kỳ lạ của chiếc bánh ngọt, mới đầu còn nghi ngờ, ăn một miếng rồi lại không dừng lại được, dần dà cũng ăn hết mấy miếng bánh Triệu Chân giữ lại.
Triệu Chân nhìn tờ giấy dầu chỉ còn lại vài vụn bánh, lòng đau như cắt. Ban đầu nàng còn nghĩ rằng có thể giữ lại mấy miếng để ăn vặt sau khi ăn cơm xong, không ngờ lại bị cháu ngoại nhà mình ăn bằng sạch!
Phó Ngưng Huyên liếm môi, còn chưa thỏa. "Đây là món gì vậy? Ăn ngon quá."
Triệu Chân trừng mắt nhìn nàng ta, nói. "Bánh sữa, ngươi chẳng biết khách sáo chút nào, ăn hết cả của ta."
Phó Ngưng Huyên lè lưỡi, khí phách nói. "Dì nhỏ, đây là đồ ăn ai làm vậy? Dì bán bao nhiêu để ta mua lại người này."
Mở miệng ngậm mồm đều là mua, tuy Triệu Chân không muốn thừa nhận nhưng đây chứng minh cho tính cách cháu gái ngoại giống nàng như đúc. "Người thì không bán, nhưng nếu muốn ăn thì sau này cứ tới Phủ Quốc Công chơi, ta bảo hắn ta làm cho ngươi ăn."
Phó Ngưng Huyên nghe vậy có chút thất vọng, im lặng không nói gì, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn về nơi khác, đôi mắt xinh đẹp đột nhiên sáng lên, hiểu nhiên là đã thấy được người hợp ý.
Triệu Chân nhìn theo tầm mắt của nàng ta, kia chẳng phải là hướng Trần Chiêu hay sao? Trong đám tiểu tử đang ăn uống hăng say thì chỉ có mình Trần Chiêu thong thả ung dung, ăn một cọng rau cũng ăn rất lâu, thấy nàng nhìn qua, chàng ngồi phía xa nở một nụ cười với nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Ngưng Huyên ngồi cạnh đột nhiên khẽ cười vài tiếng, nháy mắt với bên kia, trở nên duyên dáng không thôi.
Triệu Chân nhìn dáng vẻ mơ mộng chuyện tình yêu của cháu ngoại, nàng trừng mắt nhìn Trần Chiêu: Cười gì mà cười! Đeo mặt nạ mà cũng lả lơi đến vậy.
Không lâu sau khi về trướng, Lộ Minh liền cầm một hộp đựng thức ăn tới. "Tiểu thư, ta ở đây lâu thì không tốt, mọi người ăn đi, lát nữa ta quay lại lấy hộp đựng thức ăn, ngày mai muốn ăn món gì thì cứ nói với ta để ta làm cho mọi người." Nói xong liền đi mất.
Phó Ngưng Huyên không chờ đợi thêm được nữa, lấy từng món trong hộp ra. "Ôi, sườn xào chua ngọt! Phật thủ kim quyển! Phỉ thúy ngọc phiến..."
Cháu ngoại nói tên từng món ăn, còn tốt hơn cả học thuộc thơ, bây giờ Triệu Chân mới biết cái gì gọi là trò giỏi hơn thầy, cháu ngoại còn xem trọng chuyện ăn uống hơn cả nàng, thuộc hết tất cả tên món ăn ở đây.
Lan Hoa ngạc nhiên. "Thức ăn còn có tên gọi dễ nghe như vậy sao?"
Phó Ngưng Huyên gật gù đắc ý. "Lạ lắm hay sao? Tất cả tửu lâu lớn nhỏ trong kinh có tới mấy trăm món ăn, ta không dám nói mình biết hết nhưng cũng gần như là hết." Dứt lời, lại nói với Triệu Chân. "Dì nhỏ, đầu bếp trong phủ của dì không tồi, đưa tới mấy món ăn nổi tiếng của vài tửu lâu tới cho chúng ta, rốt cuộc là do hắn làm hay là mua vậy?"
Triệu Chân ở trong cung lâu còn không biết món nào là món nổi tiếng của tửu lâu nào, nhưng nàng biết những món ăn nổi tiếng trong tửu lâu thì tửu lâu bên cạnh sẽ không làm được, phương pháp nấu ăn cũng được giữ kín, Lộ Minh này bản lĩnh không nhỏ, ngay cả món nổi tiếng trong tửu lâu của người ta mà hắn cũng nấu được.
"Đương nhiên là hắn làm, bánh sữa vừa rồi ngươi ăn cũng là do hắn làm."
Phó Ngưng Huyên ngạc nhiên. "Ta thấy tuổi của đầu bếp kia cũng không lớn lắm, thế mà bản lĩnh không nhỏ đâu." Nàng ta nói rồi gắp đồ ăn nếm thử, khen. "Tay nghề này không phải là mấy năm mà giỏi đâu. Dì nhỏ, người trong viện của dì giỏi cực kỳ đấy."
Triệu Chân không đáp lời, trong lòng suy nghĩ lời của cháu gái nói, nếu người có bản lĩnh như Lộ Minh mà để bên cạnh nàng dường như có tài mà không phát huy được...
Lát sau, Lộ Minh tới lấy hộp đựng đồ ăn, cũng không dám dừng lại nói vài câu với tiểu thư nhà mình, chỉ lén nhìn tiểu thư, thấy tiểu thư không có lời dặn dò gì thêm, hắn có chút thất vọng, lấy hộp rồi lui ra.
"Chờ chút!"
Đi được một khoảng, Lộ Minh nghe được giọng nữ vang lên, ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, hóa ra là quận chúa. Niềm vui trên gương mặt dần nhạt đi, lễ phép nói. "Chẳng biết quận chúa có gì chỉ giáo?"
Phó Ngưng Huyên cũng là người nhìn mặt nghe lời để biết người, nam nhân bình thường thấy nàng ánh mắt đều không dời nổi, vậy mà người nam nhân