Hoàng đế và thái tử hồi cung, còn huynh muội Phó gia ở lại Phủ Quốc công một đêm.
Triệu Chân không hiểu cháu trai và cháu gái của mình nghĩ thế nào, nàng không có ý ghét bỏ hai đứa nó, chẳng qua là chỉ cảm thấy đã ba ngày rồi mà hai đứa nó vẫn chưa về phủ của công chúa, lẽ ra phải trở về bầu bạn với cha mẹ chứ? Sao lại ở Phủ Quốc công là cớ gì.
Chuyện này thật ra rất đơn giản, Phó Doãn Hành cũng không còn cách nào, ông ngoại đã ra lệnh tối nay phải ở lại Phủ Quốc công, ông có việc cần phải bàn bạc với bà ngoại. Còn Phó Ngưng Huyên thì suy nghĩ đơn giản hơn, nàng ta không muốn về phủ công chúa học chuyện nữ công gia chánh với mẹ nên đi được xa tới đâu thì đi, không muốn về nhà nghe mẹ lải nhải.
Trần Chiêu bước tới cạnh Triệu Chân, nghiêm túc nói. "Triệu tiểu thư, hôm nay đáp sách đã xong, nhưng sau này Tiêu tiến sĩ sẽ tiếp tục kiểm tra, chi bằng bây giờ ta giảng lại cho Triệu tiểu thư nghe một lần!" Sau đó chàng nhìn Phó Doãn Hành. "Chuyện học của thế tử ta đã kiểm tra hàng ngày rồi, đã hưởng bổng lộc của phủ công chúa thì không được lười biếng, thế tử còn thiếu thì phải bù vào." Cuối cùng chàng nhìn Phó Ngưng Huyên. "Quận chúa..."
Phó Ngưng Huyên không để chàng nói xong đã chạy lại cạnh Thẩm Kiệt, nói. "Ta muốn học đao pháp với Thẩm tướng quân! Nghe nói đao pháp của Thẩm tướng quân là do bà ngoại ta truyền lại, ta ngưỡng mộ ngài ấy đã lâu, hôm nay có cơ hội thì nhất định phải học chút đao pháp từ Thẩm tướng quân! Mong tướng quân thành toàn!" Nói rồi cầm cánh tay Thẩm Kiệt, nhìn hắn bằng ánh mắt mong đợi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Kiệt nghe vậy bình tĩnh nhìn Triệu Chân, còn Triệu Chân lại đang nhìn cháu gái ngoại, thấy nó cứ đưa mắt với Trần Chiêu, sợ là hồi nãy thấy nàng và Trần Chiêu thân mật với nhau, tức giận nên mới không muốn học bài cùng Trần Chiêu nữa.
Ôi, chuyện này cũng không thể trách hai người được, ai bảo cháu gái thích nhầm người cơ chứ? Triệu Chân gật đầu với Thẩm Kiệt, ý là: Chiều theo ý nó đi.
Dù trong lòng Thẩm Kiệt không muốn nhưng đây là cháu gái của trưởng tỷ nên cũng đành chịu. "Quận chúa khách sáo rồi, người là cháu gái của Thái hậu nương nương, muốn học thì cần gì thành toàn với không thành toàn chứ."
Phó Ngưng Huyên lập tức vui vẻ. "Ta biết trong Phủ Quốc công có thao trưởng, khi còn nhỏ ta thích nhất là chơi trong thao trường đó, tướng quân tới thao trường dạy ta đi!" Nói rồi không khách sáo nữa, kéo Thẩm Kiệt đi.
Trước khi đi, Thẩm Kiệt dặn dò Thẩm Minh Châu. "Minh Châu, người học chưa giỏi lắm, hiếm khi Trần trợ giáo ở lại phủ ta, ngươi phải xin Trần trợ giáo chỉ bảo nhiều hơn."
Đương nhiên Thẩm Minh Châu hiểu ý cha mình, gật đầu. "Con sẽ xin Trần trợ giáo chỉ bảo nhiều hơn."
Cha con hai người kẻ xướng người họa, Trần Chiêu bình tĩnh nói. "Tướng quân đây lại nói sai rồi, Thẩm công tử rất có tài văn chương, đáp sách rất tốt, lần đáp sách hôm nay tổng cộng chỉ có hai câu trả lời đạt điểm A, Thẩm công tử chính là một trong số đó, nếu gọi cái này là học không giỏi thì Trần mỗ đây không đủ khả năng dạy dỗ Thẩm công tử rồi." Dứt lời nhìn Phó Ngưng Huyên, nói. "Quận chúa, theo ta được biết, tinh hoa trong đao pháp mà Tiên Thái hậu luyện đó chính là đao phải nặng, vung đao phải có tư thế mạnh mẽ, e rằng không hợp với Quận chúa yếu đuối đây, nhưng Quận chúa cũng đừng thất vọng, ta nghe nói kiếm pháp của Thẩm công tử rất được, Quận chúa có thể nhờ Thẩm công tử đây chỉ giáo một chút, xem như chuyến đi này thu hoạch được chút ít."
Không biết lời của Trần Chiêu đã chọc trúng điểm nào của Phó Ngưng Huyên, nàng ta vừa nghe xong đã kéo Thẩm Minh Châu, nói. "Nếu đã vậy thì ta muốn học kiếm pháp với Thẩm công tử đây, ta từng xem Thẩm công tử luyện kiếm rồi, quả thật rất lợi hại! Mong Thẩm công tử chỉ giáo ta!" Cho dù nàng học cái gì nàng cũng không muốn tới chỗ Trần trợ giáo học bài đâu, trước kia không cẩn thận lên nhầm thuyền, mỗi lần đại ca phải ở trong phủ học hành cực khổ, nàng cũng phải tới học cùng, buồn muốn chết.
Thẩm Minh Châu chưa kịp nói gì đã bị Quận chúa kéo đi, có hơi sững sờ.
Triệu Chân không hiểu đứa cháu gái ngoại của mình ra làm sao, vừa nãy muốn học đao nay lại muốn học kiếm. Nhưng thế cũng tốt, nàng rất thích đứa nhỏ Minh Châu này, mà dáng dấp Minh Châu cũng tuấn tú, nếu hai đứa nó bên nhau nhiều hơn thì có thể khiến cháu gái ngoại thích Minh Châu hơn, thế lại có chuyện vui rồi.
Triệu Chân nháy mắt với Thẩm Kiệt, Thẩm Kiệt bình tĩnh siết chặt nắm đấm dưới ống tay áo, liếc nhìn Trần Chiêu rồi nói với Thẩm Minh Châu. "Minh Châu, hiếm khí con được Quận chúa coi trọng như vậy, phải luyện kiếm pháp cho Quận chúa thật tốt!"
Minh Châu không nói được thêm gì, chỉ có thể đồng ý.
Triệu Chân đưa Trần Chiêu và Phó Doãn Hành về thư phòng trong viện của mình, ba người ở cùng nhau, một người là cháu trai ngoại của Triệu Chân, còn Trần Chiêu bây giờ là trợ giáo danh chính ngôn thuận của Triệu Chân, người bên ngoài không dám nói thêm gì.
Vào thư phòng, Triệu Chân ngồi phịch xuống ghế, cau mày nói. "Sao Tiêu tiến sĩ còn muốn kiểm tra nữa? Còn gì mà kiểm tra đâu?"
Đúng thật là Tiêu tiến sĩ muốn kiểm tra, nhưng là để Trần Chiêu kiểm tra giúp ông, chọn ai thì cũng là do Trần Chiêu quyết định. Chàng biết nếu chàng không nói như vậy Triệu Chân sẽ không chăm chỉ học bài với chàng, vậy nên mới lừa nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tính của Tiêu tiến sĩ là vậy, làm việc cẩn thận." Trần Chiêu tháo mặt nạ xuống, bước tới cạnh Triệu Chân mài mực. "Nàng cũng đừng vội làm gì, phần đáp sách kia ta viết giúp nàng cũng chỉ là loại thường, dù hỏi tới nàng cũng không quá lắt léo, hôm nay ta sẽ giải thích cho nàng một lần, nàng sẽ hiểu thôi."
Phó Doãn Hành có mắt nhìn, đứng ngoài cửa không dám bước vào. "Vậy...con không làm phiền ông ngoại bà ngoại học nữa, con sẽ tự ngồi trong viện đọc sách..." Nói rồi quay người định đi.
Trần Chiêu nghe vậy ngước mắt nhìn cậu, ngăn lại. "Ai cho ngươi đi? Ngươi tưởng ta gọi ngươi vào đây chỉ để làm màu thôi hay sao? Mấy hôm nay ta không quan tâm tới ngươi, ngươi lại lười đọc sách rồi. Đứng đấy đọc thuộc lòng văn chương mà ta giao cho ngươi đi." Nói rồi lật một trang giấy ra bắt đầu chép lại đề đáp sách và văn chương.
Vẻ mặt Phó Doãn Hành trở nên đau khổ. Sao bây giờ lại tới lượt cậu phải kiểm tra? Không phải ông ngoại có chuyện muốn nói với bà ngoại mà? Cậu tới đây chỉ là để bưng bít thôi mà, sao giờ lại khác rồi?
Phó Doãn Hành đứng ở nơi Trần Chiêu chỉ, run rẩy đọc thuộc lòng văn chương mình chưa học xong, rất sợ không thuộc sẽ bị phạt.
Triệu Chân thấy cháu ngoại đọc lắp ba lắp bắp cũng thấy mới lạ, nàng cứ nghĩ Trần Chiêu tìm cơ hội nói chuyện riêng với nàng, gọi cháu ngoại tới cũng chỉ để che đậy người khác, không ngờ chàng thật sự kiểm tra việc học của nó, có lẽ là nàng tự mình đa tình rồi.
Triệu Chân đang định thăm dò Trần Chiêu, chàng lại đột nhiên quay đầu nói với nàng. "Bánh sữa kia chỉ có vài người biết làm thôi, ta cũng không tự làm được, hôm sau quay lại quân doanh định tìm Lộ Minh học. Lộ Minh là người của nàng, ta muốn học với cậu ta thì cũng nên báo với nàng một tiếng, tránh cho nàng lại hiểu lầm ta bắt nạt người trong phòng của nàng." Nói rồi còn cẩn thận nhìn nàng xem nàng quyết định thế nào.
Triệu Chân nhíu mày, cháu trai ở ngay trước mặt mà còn nói bậy bạ gì chứ! Gì mà người trong phòng