Đã có kết quả xếp hạng lần hai của Thần Long Vệ, cộng với lần kiểm tra đầu tiên thì Triệu Chân xếp thứ 9, khó khăn lắm mới giữ được vị trí trong top 10, chủ yếu là bị phần thi viết kéo thứ hạng tụt xuống. Tuy rằng Triệu Chân rất mạnh nhưng cũng không cảm thấy thứ tự này có gì khúc mắc, dù sao lúc nào đấu võ nàng cũng giành được hạng nhất, thi viết không được thì thôi vậy! Nếu không có Trần Chiêu giúp đỡ thì nàng khó mà trụ lại trong top 10.
Mỗi lần Trần Chiêu viết câu trả lời giúp nàng đều duy trì trình độ ở mức trung bình, không cao cũng không thấp, vừa không đủ gây sự chú ý cho Tiêu tiến sĩ, lại có thể để nàng trụ trong top 10, nàng vô cùng hài lòng. Hơn nữa, những cái tên đứng đầu và những cái tên xếp cuối thường bị Tiêu tiến sĩ gọi qua uống trà, nàng không muốn đi.
Phó Ngưng Huyên đứng bên cạnh nàng nhìn thứ hạng xong sụp đổ ngay lập tức. "Sao ta lại xếp thứ 21 chứ..." Nói rồi còn giơ tay ra dấu thể hiện sự chênh lệch của mình và Ngụy Vân Hiên, cách 20 cái tên thì có hơi xa thật.
Còn Lan Hoa lại vui vẻ. "Quận chúa cao hơn ta hai hạng đấy! Ta xếp thứ 23, may không phải người thứ ba đếm ngược từ dưới lên."
Phó Ngưng Huyên trợn tròn mắt nhìn nàng. "Xem ngươi chẳng có tiền đồ gì cả!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lan Hoa sờ đầu cười ngốc.
Triệu Chân nhìn cháu gái, nói. "Thôi, tập luyện cho tốt đi, bình thường ngươi không chăm chỉ tập luyện thì làm sao đuổi kịp Ngụy Vân Hiên được? Xem Ngụy Vân Hiên ưu tú chưa kìa, ngày nào cũng tới chỗ Trần trợ giáo để học hỏi, điểm thi viết của ngươi thấp như vậy, có từng nghĩ tới chuyện qua chỗ chàng ấy học không?"
Phó Ngưng Huyên nghe vậy ngạc nhiên trợn tròn mắt. "Ngày nào Vân Hiên ca ca cũng tới chỗ Trần trợ giáo sao? Mỗi lần ngươi không ở trong trướng là tới học với Trần trợ giáo hả? Sao ngươi không nói cho ta biết?"
Triệu Chân đột nhiên nhận ra mình lỡ miệng...
Quả nhiên Phó Ngưng Huyên lập tức hét lên. "Sau này ta cũng sẽ đi cùng ngươi! Vân Hiên ca ca tới chỗ Trần trợ giáo, ngươi lại không nói cho ta biết! Dì xấu quá đi!"
Giờ thì hay rồi, có một Ngụy Vân Hiên đã đủ chướng mắt, nay lại thêm đứa cháu ngoại này, xem ra sau này nàng khỏi tới chỗ Trần Chiêu rồi.
Triệu Chân không thèm để ý tới đứa cháu gái ngoại này nữa, xoay người tới trại huấn luyện, vừa quay người đi bả vai đã bị người ta va vào, nàng ngẩng đầu nhìn về phía người đụng mình, hóa ra là Hứa Lương được huấn luyện trong Thần Long Vệ chung với nàng, vì nội dung huấn luyện của hai người khác nhau nên bình thường cũng không nói chuyện nhiều.
Hứa Lương đụng phải nàng, chỉ lạnh nhạt nhìn nàng, không nói một câu xin lỗi mà đã đi, hiển nhiên không cảm thấy bản thân mình đã đụng trúng cô.
Triệu Chân cau mày, không so đo với hắn, giơ tay khẽ xoa bả vai bị hắn đụng tới mức đau đớn, âm thầm nghi ngờ có phải là do hắn cố ý hay không? Nhưng nàng và Hứa Lương không có quan hệ gì với nhau, chắc không phải là cố ý. Nhưng nếu không cẩn thận, vậy hắn đi mà không nhìn đường hay sao? Con đường rộng như vậy mà còn đụng phải nàng, bị mù rồi!
Phó Ngưng Huyên lại gần quan tâm hỏi. "Dì nhỏ có sao không? Người vừa nãy là ai vậy? Đụng vào người ta mà cũng không thèm xin lỗi, thật chẳng có phong độ gì sất!"
Triệu Chân nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta. "Thôi bỏ đi, nhanh đi huấn luyện thôi!"
Phó Ngưng Huyên đẩy tay nàng ra, giậm chân nói. "Dì nhỏ! Đã bảo bao nhiêu lần rồi, không được nhéo mặt ta!" Nói rồi giận dỗi quay người định đi, chưa đi được mấy bước đã sực nhớ ra chuyện gì đó, quay lại nói. "Mà dì này, bên Hoàng hậu nương nương có phái người tới đưa nha hoàn kia đi không?"
Triệu Chân nghe xong vẫn chưa hiểu nổi. "Nha hoàn nào?"
Phó Ngưng Huyên thấy nàng giống như mất trí nhớ, giải thích tỉ mỉ cho nàng. "Hôm qua dì lấy một nha hoàn bên cạnh ta mà. Ngươi vừa đi xong thì thái giám trong cung của hoàng hậu nương nương tới, nói rằng hoàng hậu nương nương thấy nha hoàn kia giống với cố nhân đã qua đời của người nên muốn gặp."
Còn có chuyện này à? Sau khi Triệu Chân đưa Trần Chiêu về phủ Quốc công thì không ai tới làm phiền, nàng hoàn toàn không biết hoàng hậu lại muốn gặp Trần Chiêu, có lẽ là đã đổi ý? Tốt nhất là nên đổi ý, dù hoàng hậu có phái người tới nàng cũng không để Trần Chiêu đi, sẽ viện cớ để đối phó với nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không tới, chắc là đổi ý rồi!!"
Phó Ngưng Huyên nghe vậy cũng không nói gì, người nàng cũng đã cho đi rồi, có xảy ra chuyện gì cũng không phải là chuyện của nàng ta.
Ăn xong cơm tối, Triệu Chân và cháu ngoại cùng nhau tới trướng của Trần Chiêu, không biết hôm nay Ngụy Vân Hiên gặp chuyện gì mà lại không tới, rõ ràng mỗi ngày đều tới đây đúng giờ, vậy mà hôm nay đợi một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng đâu. Phó Ngưng Huyên ngồi một lát, thấy cậu ta không tới, không nhịn nổi đành phải tìm cớ chuồn, thật sự khiến người ta không biết phải làm sao.
Trần Chiêu vô cùng tức giận vì hành vi của cháu gái. "Hóa ra không phải thật lòng muốn tới đây, thế sau này đừng tới nữa, suốt ngày quấn quýt lấy đàn ông, thật không có tiền đồ!"
Triệu Chân nhìn chàng một lát, nói. "Ồ, thế sau này ta cũng không tới nữa, để đỡ bị chàng nói rằng không có tiền đồ."
Trần Chiêu nghe vậy lập tức nói. "Nàng và cháu ngoại không giống nhau."
Triệu Chân nhướng mày, chống cằm nhìn chàng. "Không giống ở đâu? Chẳng phải năm ấy ta cũng suốt ngày dính lấy người đàn ông như chàng à?"
Trần Chiêu nhìn nàng, nghĩ một lát, khẽ ho rồi nói. "Ta đã là người của nàng rồi, nàng tới đây là đạo lý hiển nhiên, mà ta cũng không đối xử với nàng lạnh lùng như Ngụy Vân Hiên đối xử với cháu gái."
Chậc chậc chậc, nghe thử lời nói này đi, làm người ta thích biết bao.
Triệu Chân bước tới ôm eo chàng. "Trần trợ giáo không hổ là người đọc sách, nói năng thật là hợp ý người ta." Nói rồi đôi tay không đứng đắn kia lại bắt đầu làm xằng làm bậy.
Trần Chiêu có chút không chịu đựng nổi, ngăn tay nàng, nói. "Đừng sờ lung tung, lỡ lát nữa Ngụy Vân Hiên tới thì sao, nàng học hành nghiêm túc cho ta, có muốn sau này ta viết đáp án giúp nàng nữa không?"
Triệu Chân không muốn xem sách, chỉ muốn xem chàng, nắm lấy y phục Trần Chiêu, nói. "Sách nào có hay như chàng? Ta chỉ muốn ngắm chàng thôi, không đọc sách đâu!" Không biết có phải do trước kia nàng nhẫn nhịn quá nhiều hay không mà bây giờ