Triệu Chân đột nhiên bật cười, gõ nhẹ lên trán hắn một cái rồi đẩy hắn đứng dậy. "Nhóc ngốc, ta là trưởng tỷ của ngươi thì đương nhiên là đối xử với ngươi tốt nhất rồi, chuyện này cũng dễ hiểu thôi, nhưng khác với tình nghĩa phu thê, ngươi cũng không phải là chưa từng có nữ nhân, đương nhiên biết tình cảm phu thê khác tình cảm tỷ đệ mà. Lẽ nào mẹ của Minh Châu không đối xử tốt với người sao? Thế thì tại sao ngươi còn thủ tiết vì nàng ta cho tới tận nay?"
Nhắc tới mẹ ruột của Thẩm Minh Châu, cơn sóng tình vừa trào dâng trong lòng Thẩm Kiệt biến mất ngay lập tức. Lúc ấy Tề Quốc công luôn miệng giục hắn cưới vợ, ngay cả Triệu Chân đang ở trong cung cũng gửi thư cho hắn, giục hắn thành hôn sinh con, nếu như hắn có con thì sẽ làm huynh đệ với thái tử, nếu là con gái thì sẽ làm thái tử phi, nàng nghĩ cái danh thái tử lúc nào cũng làm người ta rung động, hắn nhất định sẽ thích, để mỗi khi hắn vào kinh sẽ mang con tới cung vấn an nàng và thái tử.
Thái tử là con trai của nàng, nhưng cũng là con của Trần Chiêu, sao Trần Chiêu có thể để thái tử dính dáng tới con trai của hắn? Có qua cũng chỉ là chuyện viển vông, mỗi lần nghĩ tới chuyện này, trong lòng hắn lại tràn ngập đau khổ và tức giận không thể nào nguôi ngoai, tối hôm ấy uống rượu say khướt cả đi.
Lúc ấy mẹ của Thẩm Minh Châu là nha hoàn hầu hạ trong viện của hắn, đã sớm có mưu đồ, nhân cơ hội bò lên giường của hắn.
Mặc dù Thẩm Kiệt không vui nhưng dù sao nàng ta cũng đã thành nữ nhân của hắn rồi, hắn vẫn còn là người biết đạo lý, nên để nàng ta lại bên cạnh. Chỉ là không ngờ sau khi nữ nhân này mang lại lại dám cả gan làm bậy, lòng mang đầy dã tâm!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đa số thời gian Thẩm Kiệt uống rượu rồi mới sủng hạnh nàng ta, khi say rượu, khả năng tự chủ của hắn cũng yếu đi, người hắn đè là nữ nhân khác nhưng lại vô thức gọi cái tên đã chôn sâu trong lòng mình vậy nên bị nàng ta nghe được, nàng ta ỷ bản thân đang mang thai, hắn không dám làm gì nên dùng cách này để ép hắn đưa nàng lên làm chính thê.
Chỉ là nàng ta đánh giá thấp lòng dạ độc ác của hắn, nếu hắn ta không muốn để nàng hạ sinh đứa bé để qua mắt Tề Quốc công thì lúc đó hắn có thể bẻ gãy cổ nàng ta rồi chứ không đợi tới ngày nàng sinh Thẩm Minh Châu xong rồi mới giết nàng ta.
Nếu như ban đầu người phụ này ngoan ngoãn thì hắn sẽ giữ nàng ta lại, nói không chừng sau này nể mặt của Thẩm Minh Châu để nàng ta làm tiểu thiếp, chỉ là nàng ta quá dễ kích động, quá tham vọng.
Thẩm Kiệt đè nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng, cụp mắt nói. "Nàng ta sợ đệ, không có tình cảm gì với đệ cả, lúc ấy chỉ nhăm nhe vị trí phu nhân tướng quân, vọng tưởng một bước lên trời nên mới hầu hạ đệ mà thôi, cũng không phải vì nàng ta nên tới giờ đệ chưa kết hôn, chỉ là đệ cảm thấy có quá nhiều nữ nhân bụng dạ khó lường, phiền phức mà thôi."
Triệu Chân nhìn dáng vẻ suy sụp tinh thần của Thẩm Kiệt là đã hiểu một một phần, có lẽ vì nữ nhân trước đây lòng dạ khó lường nên mới khiến Thẩm Kiệt kính nhi viễn chi với nữ tử? Vì thế nên tới nay vẫn chưa lấy vợ? Nàng đã từng nghi ngờ liệu có phải ở phương diện kia Thẩm Kiệt lực bất tòng tâm hay không, nhưng thân thể của đệ ấy rất cường tráng nên không có khả năng lắm, nàng vẫn luôn nghĩ không ra nguyên nhân đệ ấy không cưới vợ, nhưng bây giờ thì hiểu rồi.
(*) 敬而远之 kính nhi viễn chi: Tôn kính nhưng không gần gũi
Triệu Chân nắm tay hắn, kiên nhẫn an ủi. "Tử Trừng, đệ là nam nhân, đừng vì gặp thất bại một lần mà chùn bước, trên đời này vẫn còn rất nhiều nữ nhân tốt, chỉ cần đệ mở lòng thì có thể gặp thôi, né tránh mãi cũng không phải cách."
Thẩm Kiệt nghe vậy đã biết nàng hiểu lầm rồi, nhưng hắn cũng không định giải thích rõ ràng, ngược lại còn nắm tay nàng, ngước mắt bình tĩnh nhìn nàng. "Trưởng tỷ thì sao? Sẽ vì Trần Chiêu mà chùn bước sao?"
Triệu Chân không ngờ hắn sẽ hỏi nàng, nhưng vì bây giờ tâm tình Thẩm Kiệt không tốt nên nàng cũng không trách tội hắn xen vào chuyện của mình, nàng khẽ nói. "Ta vẫn chưa nói với đệ, ta và Trần Chiêu đã giải quyết được hiềm khích trước kia rồi, chuyện giữa ta và chàng ấy quá rắc rối, ta cũng không tiện nói rõ cho đệ hay. Vốn dĩ ta và chàng ấy chỉ còn bị ràng buộc bởi con cháu nên không thể cắt đứt sạch sẽ. Nhưng bây giờ được làm lại lần nữa cũng rất tốt, mặc dù ta còn trẻ nhưng trong suy nghĩ thì đã già rồi, sao có thể ở bên cạnh thiếu niên nào được nữa? Chỉ hợp với mỗi chàng ấy."
Mặc dù Thẩm Kiệt không dám sắp xếp người ở bên cạnh Triệu Chân một cách không kiêng nể, nhưng có một số chuyện hắn vẫn biết, hắn biết gần đây nàng và Trần Chiêu có quan hệ thân thiết, nhưng không ngờ hai người đã "giải quyết được hiềm khích trước kia"?
Thẩm Kiệt nắm chặt tay nàng. "Trưởng tỷ, lẽ nào tỷ không sợ hắn sẽ lừa tỷ lần nữa sao?"
Triệu Chân nghe vậy có hơi không vui, lừa cái gì? Trong lòng Thẩm Kiệt nàng là người ngu ngốc đến thế sao? Để mặc cho Trần Chiêu đùa giỡn?
"Trừ bản thân ta ra thì ta cũng chẳng còn gì để chàng lợi dụng nữa rồi, vậy sao có thể lừa gạt ta được? Thôi, chúng ta đừng nhắc tới chàng ấy nữa." Triệu Chân không muốn nhắc tới chuyện của mình trước mặt Thẩm Kiệt, đổi chủ đề. "Tử Trừng này, đệ nên lập kế hoạch cho bản thân đi, ngươi đừng trách trưởng tỷ nhiều chuyện, trên đời này ngoại trừ trưởng tỷ thì còn ai lo lắng cho đệ nữa? Trưởng tỷ cũng không giục đệ làm gì, đệ thích người thế nào để trưởng tỷ tìm cho đệ."
Trái tim của hắn đều hướng về phía nàng, nhưng nàng vẫn cứ đẩy hắn ra, nàng không thể ở bên thiếu niên, vậy người nghĩa đệ như hắn thì sao? Nàng thật sự không suy nghĩ tới sao? Đã nhiều năm như vậy rồi, hắn biết mình không nên ảo tưởng nhưng hắn vẫn thanh tâm quả dục vì nàng, hiếm khi chạm vào nữ sắc, cẩn thận bảo vệ khát khao trong lòng đối với nàng. Nàng sống lại lần nữa nhưng trong mắt vẫn không có hắn, hắn thật sự không cam lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ tận đáy lòng thốt ra. "Ta thích người như trưởng tỷ."
Lời đã nói ra khỏi miệng thì không thể rút lại, Thẩm Kiệt bỗng hối hận nhưng buộc bản thân phải cố chấp nhìn nàng, sống hay chết thì cứ chiến một trận đi! Dù sao cũng đã muộn rồi.
Triệu Chân sững sờ, nhưng thấy vẻ giận dỗi như trẻ con trên mặt hắn, nàng thở dài. "Được rồi, trưởng tỷ biết rồi, ta sẽ