Người ta gọi là trước lạ sau quen, bây giờ Trần Chiêu cũng không còn ngại ngùng khi bị nàng phát hiện, gật đầu giải thích. "Đêm hôm khuya khoắt không tiện vào phòng nàng nên ta giả dạng Huyên Huyên rồi tới đây."
Có lẽ do cách xoa trán ban ngày của Trần Chiêu mà bây giờ đầu óc của Triệu Chân cũng trở nên minh mẫn hơn, đoán được tại sao nàng lại mặc đồ con gái tới, chỉ là không ngờ chàng lại giống như vậy. Ngoại trừ chiều cao thì chàng và cháu gái ngoại giống nhau tới tám phần, ban đêm không nhìn thấy rõ khiến Triệu Chân bị lừa một phen, chỉ khác nhau bởi tông giọng, khiến người ta cảm thấy không tự nhiên.
Triệu Chân ngoắc tay với chàng. "Chàng lại đây để ta nhìn rõ nào."
Nàng đang trêu mèo đùa chó sao? Trần Chiêu không để ý tới nàng, ngồi cách xa giường một khoảng, lẩm bẩm. "Ban ngày cháu ngoại ở đây nên ta không hỏi nàng rõ ràng được, rốt cuộc tại sao nàng lại bị phục kích? Đã tra được gì chưa?" Tuy người của Thẩm Kiệt đã giấu nhẹm chuyện này đi, không báo cáo nhưng không gây trở ngại tới chuyện Trần Chiêu biết rõ ràng mọi chuyện.
Triệu Chân thấy chàng ngồi cách xa như vậy, bĩu môi không vui. Đây là do chàng không chịu tới đấy, ban đầu nàng định nói cho chàng nghe, nàng đã nói rõ mọi chuyện với người trong nhà, dù Trần Chiêu có mặc nam trang tới đây cũng không ai ngăn cản, nếu chàng không muốn tới gần thì nàng không nói nữa, lần sau chàng cứ tiếp tục mặc đồ con gái mà tới đi!
Triệu Chân tựa người vào đầu giường, nói đại khái cho chàng biết về vụ ám sát, cuối cùng nói. "Ta đã giao cho Tử Trừng toàn quyền điều tra xử lý rồi."
Trần Chiêu nghe vậy nghĩ một lát: Thích khách hướng về phía Thẩm Kiệt? Nếu như Thẩm Kiệt điều tra thì sợ rằng không tra ra được gì cả.
Trần Chiêu ngồi nghiêm chỉnh, nói. "Đại thần nhất phẩm trong triều bị hành thích là chuyện lớn, nên giao cho Đại Lý Tự điều tra, nghĩa đệ của nàng chỉ là một võ tướng, không tinh thông chuyện tra án. Nếu nói tới điều tra thì ở Đại Lý Tự vẫn tốt hơn, ngày mai ta sẽ dùng tên của nàng để báo cho triều đình biết, ước chừng người của Đại Lý Tự sẽ tới lấy thi thể của thích khách ở chỗ nghĩa đệ nhà nàng nhanh thôi."
Thực ra Trần Chiêu nói cũng có lý, manh mối mà mấy tên thích khách để lại quá ít, dù sao Thẩm Kiệt cũng chưa từng điều tra vụ án nào, e là không tra ra được gì cả, nên để Đại Lý Tự điều tra thì hơn. "Vậy thì xử lý theo lời chàng đi! Ngày mai khi Tử Trừng tới đây ta sẽ báo với đệ ấy một câu."
Nói chuyện chính xong, Trần Chiêu mới hỏi nàng. "Đã đỡ hơn chưa? Nàng còn sốt không?"
Bây giờ mới nhớ tới bệnh của nàng à? Muộn rồi.
Triệu Chân kéo chăn lên, quay lưng nằm xuống, yếu ớt nói. "Ta có còn sốt hay không sao ta biết được? Nếu chàng hỏi xong chuyện rồi thì đi đi Dù sao chàng cũng có thật lòng muốn tới thăm ta đâu."
Trần Chiêu ngồi cạnh giường ngạc nhiên, sao chàng luôn cảm thấy Triệu Chân đang làm nũng với chàng vậy? Nàng biết làm nũng sao?
Trần Chiêu lấy khăn tay ra lau son môi trên môi mình rồi mới đứng dậy bước về phía nàng.
Triệu Chân nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, cong môi lên, giả vờ thở dài. "Ôi chao, thật sự là bệnh tới như núi lở, bệnh đi như kéo tơ..."
Trần Chiêu ngồi xuống giường, giơ tay sờ trán nàng, đã không còn sốt nữa rồi. "Xem ra nàng đỡ hơn rồi, bây giờ còn biết dùng cả tục ngữ."
Triệu Chân quay người nhanh chóng nắm bàn tay của chàng lại, dùng sức kéo người ngã xuống người nàng rồi nhìn chằm chằm vào mặt chàng, khuôn mặt này giống y chang cháu ngoại khiến nàng chẳng còn chút hứng thú nào, sau này không thể để chàng giả dạng thành cháu ngoại nữa, cảm giác giống như loạn luân vậy.
"Từ lâu ta đã muốn hỏi chàng rằng ai trang điểm cho chàng thế?"
Thật ra Trần Chiêu không muốn để Triệu Chân thấy mình trang điểm, giãy tay nàng ra, thở dài nói. "Tự ta trang điểm."
Triệu Chân nghe vậy trợn tròn mắt, nàng không biết trang điểm, cảm thấy chuyện này khó muốn chết, thế mà Trần Chiêu lại biết?
Nàng ngạc nhiên hỏi. "Chàng còn biết cả chuyện này?"
Trần Chiêu cũng không muốn biết, nhưng chàng cũng không thể tìm nha hoàn trang điểm giúp chàng được. Nếu vậy thì chàng sẽ mất hết mặt mũi.
"Ta biết vẽ tranh, chuyện này cũng giống như vậy mà thôi, thử vài lần là biết."
Triệu Chân dù thế nào cũng vẫn là con gái, nàng cũng từng thử trang điểm cho mình, nhưng kết quả trông thật kinh khủng, nàng biết đây là chuyện không phải thử làm vài lần là được. "Hừ, ta nghi ngờ chàng đầu thai sai chỗ rồi, ta nghĩ chàng nên đầu thai thành nữ nhân mới phải, làm nam nhân thì lãng phí của trời quá."
Mặc đồ con gái là một chuyện, nói chàng làm nữ nhân thì lại là chuyện khác, Trần Chiêu cắn răng nói. "Sao lại lãng phí? Không phải ta còn phối hợp với nàng tạo nên một đứa con gái đấy còn gì?
Triệu Chân thấy chàng có chút tức giận, dụ dỗ nào. "Đúng đúng đúng, nếu không có chàng thì con gái ta cũng không xinh đẹp như vậy."
Ai ngờ Trần Chiêu vẫn còn khá kiêu ngạo, nương theo lời của nàng nhận hết công lao về phía mình. "Đấy là điều đương nhiên, nếu mà theo tính của nàng thì sợ là không có dáng vẻ của con gái đâu."
Triệu Chân nghe xong nhướng mày hỏi. "Ý chàng bảo ta giống nam nhân?"
Nàng buông tay ra, Trần Chiêu ngồi thẳng người dậy. "Ta không nói vậy."
Nhưng vẻ mặt của chàng đang thể hiện là vậy! Triệu Chân hừ một tiếng. "Chàng không sợ ta tìm người khác sinh con gái, chứng minh cho chàng thấy xem ta có thể sinh một cô con gái đẹp hay sao?"
Trần Chiêu không vui, nói. "Sao không sợ cho được, trong viện của nàng vẫn còn một người đang chờ đấy phải không? Tới giờ cũng chưa thấy nàng bảo cậu ta dọn ra ngoài." Hai người đã nối lại tình xưa, thế mà Triệu Chân vẫn chưa để Lộ Minh dọn ra khỏi viện của mình, có ý gì đây? Để dự phòng sao?
Triệu Chân thấy chàng ghen như vậy, đột nhiên nhớ lại những lời hôm nay Lộ Minh nói với mình, liền ngồi dậy hỏi. "Ở trong quân doanh chàng có làm khó Lộ Minh không?"
Trần Chiêu nhíu mày. "Ta làm khó cậu ta? Ai nói?"
Trần Chiêu không nói là Lộ Minh, chỉ nói. "Có người nói thế."
Trần Chiêu nghe lời của nàng cũng biết là Lộ Minh nói, chàng vẫn luôn cảm thấy Lộ Minh tốt hơn Thẩm Kiệt vài phần, nhưng không ngờ cậu ta cũng thích dùng thủ đoạn không ra gì, thật khiến người ta xem thường.
Chàng lạnh nhạt nói. "Ta không cần thiết phải làm khó cậu ta."
Triệu Chân nghe vậy đã đoán ra chút ít, vừa định mở miệng thì Trần Chiêu lại