Sau khi Triệu Chân khỏi bệnh, mặc dù rất muốn vào cung thăm Trái Tim Nhỏ nhưng việc huấn luyện ở Thần Long Vệ nàng đã để trễ nải lâu, trước nay Triệu Chân là người lấy công việc làm trọng nên quay về Thần Long Vệ trước.
Sau khi về doanh trại, cháu ngoại tặng nàng một cái ôm thật to. "Rốt cuộc dì nhỏ cũng đã về rồi!"
Lan Hoa cũng vui vẻ nói. "Cẩn Nhi, thấy sắc mặt của ngươi hồng hào trở lại là ta yên tâm rồi, lúc trước ngươi bị bệnh sắc mặt trắng bệnh, trông sợ lắm."
Triệu Chân nghe vậy sờ mặt mình, thật sao? Khi nàng bị bệnh xuống sắc đến thế sao? Tại sao không ai nói cho nàng biết?
Mọi người ở Thần Long Vệ liên tục ân cần thăm hỏi nàng, trong số những người ân cần thăm hỏi, chỉ có một người lạc lõng, hắn lạnh nhạt nói. "Có vài người quý giá như vậy, bị cảm lạnh một chút mà nghỉ tận bốn, năm ngày, cũng không biết khi ra chiến trường quân địch có ngừng chiến đấu khi thấy nàng ta bị cảm không."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chân nghe vậy nhìn sang, người lên tiếng là Hứa Lương, nàng để ý thấy nhiều lần Hứa Lương thể hiện địch ý với mình, nhưng nàng nhớ mình nào có đắc tội với hắn.
Nàng bước tới, nói. "Hứa Lương, nếu ngươi có ý kiến gì với ta thì cứ nói thẳng, cớ gì phải nói bóng nói gió như vậy?"
Hứa Lương chế giễu. "Ta nào dám có ý kiến gì với người, người đường đường là tiểu thư phủ Tề Quốc công, một tiểu dân như ta làm sao chọc nổi?"
Triệu Chân nghe vậy nhíu mày lại, mặc dù thân phận của nàng là vậy nhưng nàng chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, ngoại trừ lần ra ngoài doanh trại mua thuốc tránh thai, nàng chưa bao giờ dùng thân phận của mình để tạo lợi cho bản thân, tại sao hắn lại nói vậy?
Triệu Chân đang định lý luận với hắn một phen thì giáo đầu đã tới, mọi người lập tức giải tán, ai về chỗ nấy, Triệu Chân cũng chỉ có thể đi trước.
Nghỉ ngơi vài ngày rồi quay lại trong quân, Triệu Chân đã sa sút đi nhiều, hơn nữa một lần đổ bệnh hao phí sức sống của nàng, mới sau một ngày mà Triệu Chân đã kiệt sức, vứt chuyện của Hứa Lương qua một bên.
Mãi tới khi cầm sách vở ngồi trong học đường, Triệu Chân mới thở phào nhẹ nhõm, nàng thật sự chưa từng mong đợi lớp học của Trần Chiêu giống như bây giờ, bởi vì chỉ tới giờ học của chàng nàng mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi thật tốt.
Triệu Chân tìm một chỗ ở phía sau rồi ngồi xuống, dựng đứng sách lên, lén lút chống cằm ngủ gật.
Trần Chiêu bước vào học đường vừa nhìn đã tìm được chỗ trốn của Triệu Chân, thấy nàng vùi đầu vào sách liền biết nàng bắt đầu lười biếng rồi.
Trần Chiêu đứng phía xa trừng mắt nhìn nàng, nữ nhân không có lương tâm này, đã nhiều ngày hai người không gặp, rốt cuộc khi gặp nhau thì nàng không thèm đợi chàng mà đã đi ngủ mất rồi, rốt cuộc trong lòng nàng còn có chàng hay không?
Trần Chiêu cũng không đánh thức nàng, mãi cho tới khi tan học Triệu Chân cũng chưa từng ngẩng đầu nhìn chàng một lần, có thể nói là vô cùng lạnh nhạt thờ ơ.
Học sinh dần tản đi, Phó Ngưng Huyên và Lan Hoa định đánh thức nàng dậy thì Trần Chiêu bước tới thở dài một hơi, bảo các nàng đi trước. Phó Ngưng Huyên đã biết được quan hệ của chàng và dì nhỏ, đương nhiên là biết điều kéo Lan Hoa đi.
Trần Chiêu lấy một cái đệm rồi ngồi xuống đối diện Triệu Chân, giơ tay gõ một cái lên bàn của nàng.
Triệu Chân đang ngủ say lập tức ngẩng đầu dậy, quyển sách đang dựng thẳng đổ sập xuống, lộ ra gương mặt buồn ngủ mơ màng của nàng, nàng thấy Trần Chiêu đeo mặt nạ ngồi đối diện mình lại càng sợ hơn, sau lại nghĩ, đây là nam nhân của mình, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái rồi hỏi. "Chàng dạy xong rồi?"
Giọng của Trần Chiêu không vui. "Nếu chưa...thì sao? Có cần ta dạy thêm lát nữa để nàng tiếp tục ngủ không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chân biết chàng không vui, xua tay dỗ dành. "Không phải chàng giảng không thú vị đâu, là ta mệt quá." Nói rồi lại ngáp một cái.
Trần Chiêu nhìn dáng vẻ bơ phờ của nàng, chân mày dưới lớp mặt nạ cau lại, nói. "Nghỉ ngơi bao nhiêu ngày vậy rồi mà còn chưa khỏe sao?"
Triệu Chân xoa mặt cho tỉnh, trả lời. "Đổ bệnh sao gọi là nghỉ ngơi cho được? Còn mệt hơn khi luyện công nữa."
Trần Chiêu thấy nàng mệt thật nên không so đo với nàng nữa, nói. "Sau giờ Tuất bốn khắc, tới cửa nam gặp ta." Sau đó đứng dậy rời đi.
Triệu Chân nghe vậy liền đứng dậy, đuổi theo chàng. "Có chuyện gì mà phải đợi tới tối mới nói được?"
Trần Chiêu dừng chân quay đầu lại nhìn nàng, cách một lớp mặt nạ vẫn cảm giác được sự tức giận của chàng. "Không có chuyện thì không cần gặp à? Gặp ta làm nàng mệt vậy sao?"
Triệu Chân lập tức hiểu ra, vội vàng nói. "Gặp gặp gặp, chàng giận cái gì chứ. Vừa hay ta cũng có chuyện muốn hỏi chàng đấy."
Trần Chiêu không để ý tới nàng, bước thật nhanh.
Triệu Chân đứng phía sau hừ một tiếng: Đồ nam nhân nhỏ mọn.
Triệu Chân quay về quân trướng, trong trướng chỉ có một mình cháu ngoại, không biết Lan Hoa đi đâu rồi.
"Lan Hoa đâu?"
Phó Ngưng Huyên đang đắp mặt nạ dưa chuột như thường lệ, trả lời. "Tới nhà bếp, nói là đã đã hẹn học nấu ăn với người hầu trong nhà ngươi. Sau khi về, nàng ấy rửa mặt rồi đi ngay."
Triệu Chân nghe vậy gật đầu, cũng không quan tâm lắm, nằm trên giường thoải mái thở ra. "Huyên Huyên, ta ngủ một lát, tới giờ ăn cơm không cần gọi ta đâu, tới giờ Tuất canh ba thì gọi ta, để lại cho ta cái bánh bao là được. Nhớ đấy, giờ Tuất canh ba phải gọi ta dậy."
Phó Ngưng Huyên đồng ý, thấy nàng lộ vẻ mệt mỏi, hỏi. "Dì nhỏ, ngươi còn chưa khỏe sao?"
"Khỏe rồi, chỉ là hơi mệt thôi." Triệu Chân nói xong, trở mình đưa lưng về phía nàng, rõ ràng là không muốn tán gẫu với nàng.
Phó Ngưng Huyên cũng không quan tâm, tiếp tục đắp mặt nạ.
Giờ Tuất canh ba, Triệu Chân bị cháu ngoại gọi dậy, Lan Hoa cũng đã quay về, đưa cho nàng bánh bao và một chén cháo.
Triệu Chân rửa mặt cho tỉnh táo trước, sau đó ăn cháo, ngậm bánh bao trong miệng rồi đi ra ngoài.
Phó Ngưng Huyên thấy nàng định đi, cười hì hì huých nàng. "Dì nhỏ đi gặp Trần trợ giáo hả?"
Triệu Chân nhìn nàng, cho nàng một ánh mắt biết rồi còn hỏi, khẽ nhún vai huých nàng ra, ngậm bánh bao không nói chuyện, sải bước rời đi.
Phó Ngưng Huyên nhìn nếp nhăn trên y phục của nàng: Đi gặp người yêu mà sơ sài thế này, đúng là dì nhỏ.
Sau khi Triệu Chân tới cửa nam, Trần Chiêu đã tới từ sớm, tuy trên mặt đeo mặt nạ nhưng đã thay y phục, là nam trang kiểu dáng lịch sự tao nhã, mặc lên người chàng toát lên vẻ đẹp khiến người ta nói không thành lời.
Triệu Chân đi từ xa xa đã thấy chàng, khen: Mấy ngày không gặp, hình như chàng lại cao thêm rồi.
Trần Chiêu đứng phía xa nhìn Triệu Chân bước tới, thấy trên người nàng vẫn mặc bộ y phục ban ngày, không thèm thay quần áo, chàng nhíu mày lại, đợi nàng tới gần chàng còn thấy rõ nếp nhăn trên y phục của nàng, thật