Phó Doãn Hành và Trần Chiêu về tới phủ công chúa, vừa đặt chân vào phủ Phó Doãn Hành đã cảm thấy bầu không khí yên tĩnh đến kỳ lạ, cậu hỏi quản gia. "Mẹ ta đâu rồi?"
Trên môi quản gia vẫn nở nụ cười giống như mọi hôm. "Hồi bẩm thế tử, điện hạ đang ở trong viện của tiểu thư chăm sóc tiểu thư ạ."
Phó Doãn Hành nghe vậy hừ nhẹ, muội muội của cậu hễ hơi bệnh chút thôi là lại làm nũng với mẫu thân, tới mức đau bụng kinh mà cả phủ đều biết, nữ tử mà không biết hổ thẹn chút nào.
Cậu hỏi. "Ở phủ đã dùng bữa tối chưa?"
Quản gia đáp. "Hầu gia vẫn chưa trở về, điện hạ đã ăn chút cháo cùng tiểu thư, thế tử đã dùng bữa tối chưa ạ? Có cần bảo nhà bếp chuẩn bị bữa tối hay không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Doãn Hành gật đầu. "Đi thôi, ta đói sắp chết rồi, nấu xong thì đưa tới viện của ta là được." Nói rồi, cậu tới viện của mình cùng ông nội.
Chẳng hiểu tại sao cậu càng đi lại càng cảm thấy bầu không khí trong phủ hôm nay thật kỳ lạ, nhưng lại không biết lạ ở đâu, chờ khi cậu tới viện của mình, vòng qua bức tường thì cậu mới biết rõ kỳ lạ ở đâu...
Lúc này, có hơn bốn hàng hộ vệ đứng trong viện của cậu, trên người mặc áo giáp, vẻ mặt rất trang nghiêm, có hai người bị trói đang đứng trong nội viện, không biết là bị ngất hay là bị dọa cho sợ, đừng nguyên trên mặt đất không nhúc nhích, khiến cho Phó Doãn Hành có cảm giác mình bị tịch thu tài sản.
Cậu ngạc nhiên không nói nên lời. "Chuyện...chuyện này là sao?"
Trần Chiêu vẫn đang xuất thần giờ cũng tỉnh táo lại, thấy mấy người bị trói đứng trong viện, trong lòng thầm nói: Có chuyện chẳng lành...
Phó Doãn Hành sững sờ bước vào trong viện, cửa phòng chính đang đóng, người đứng canh ngoài cửa là mama và nha hoàn hầu hạ bên cạnh mẹ cậu.
Mama thấy cậu quay về liền bước tới đón, vẻ mặt hiền hòa thường ngày bây giờ đã trở nên nghiêm nghị, bà hành lễ, nói. "Thế tử, công chúa điện hạ đang đợi ngài trong phòng, mời ngài vào." Sau đó, bà nhìn về phía Trần Chiêu đang đứng sau Phó Doãn Hành. "Vị công tử này, cũng xin mời."
Hai nha hoàn mở cửa ra, hai cánh cửa lớn sơn màu đỏ mở ra trông con thú hoang đang há to chiếc miệng đầy máu, Phó Doãn Hành đột nhiên không dám bước vào phòng mình...
Trần Chiêu thấy vậy thở dài, kéo đứa cháu trai đang sợ hãi của mình vào trong.
Hai người vừa bước vào, cửa phòng liền đóng lại, cửa sổ trong phòng cũng đóng lại, thêm cả mặt trời vừa lặn về phía tây, trong phòng không đốt đèn khiến ánh sáng hơi mờ, nhưng Phó Doãn Hành vẫn có thể nhìn thấy rõ mẹ mình đang ngồi ngay chính giữa, bên phải là muội muội ngồi ghế dưới, đây là hai người thân cận nhất với cậu ngày thường, bây giờ khuôn mặt ai cũng tối sầm lại, có chút đáng sợ.
Phó Doãn Hành nơm nớp lo sợ. "Mẫu thân..."
Trần Du khẽ quát một tiếng. "Quỳ xuống."
Phó Doãn Hành quỳ xuống không dám nói gì, cậu quỳ rất thẳng, vì sợ nếu quỳ không thẳng thì sẽ bị cái roi kề bên mình quất một cái.
Trần Chiêu đứng không nhúc nhích, khi nhìn thấy chiếc hộp sắp bị cạy ra thì chàng đã hiểu, đúng là tác phong của con gái mình, không mở được thì cạy ra, chỉ có chuyện nó không muốn làm, không có chuyện nó không làm được.
Trần Du nhìn chằm chằm người nam nhân đeo mặt nạ đang đứng, vẻ mặt đầy sự tìm tòi tra cứu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng đào ra được mấy chục tấu chương nằm trong hộp sắt trong phòng người này, những tấu chương này lẽ ra phải xuất hiện trên bàn làm việc của hoàng đế, nhưng bây giờ lại ở chỗ của người này, nàng vẫn luôn phỏng đoán xem rốt cuộc người này là ai, nhưng tựa như không có....thật ra cũng không phải là không có, chỉ là không dám tin...
Trần Chiêu gỡ mặt nạ xuống, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú trầm tĩnh như nước.
Trần Du lập tức đứng dậy, bước mấy bước tới trước mặt Trần Chiêu. "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Trần Chiêu nhìn con gái mình bây giờ còn lớn tuổi hơn cả bản thân chàng, khẽ thở dài nói. "Tiểu Ngư Nhi, ngay cả phụ hoàng mà còn không nhận ra ư?"
Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa đứng trước mặt nàng tự nhân là phụ hoàng, rõ ràng thật nực cười nhưng Trần Du lại không cười nổi.
Nàng lớn hơn Trần Kình rất nhiều, hơn nữa từ nhỏ đã lớn lên cùng người, khi nàng có trí nhớ thì phụ hoàng mới chừng hai mươi tuổi, không khác mấy so với bây giờ, người này thật sự giống phụ hoàng y như đúc. Hơn nữa, nét chữ trên sổ con là nét chữ nàng không thể quen thuộc hơn, đó là chữ của phụ hoàng. Từ khi nàng còn nhỏ, phụ hoàng đã dạy nàng viết chữ, chữ của nàng khá giống với phụ hoàng nên chắc chắn sẽ không nhận nhầm.
Nhưng....sao có thể như vậy? Thế nào mà người lại trở thành một thiếu niên?
Nàng khó hiểu. "Phụ hoàng?"
Trần Chiêu gật đầu, cười với nàng. "Ta không chết, mà là nhặt được cảnh xuân tươi đẹp lần nữa, trở thành như bây giờ. Lúc ta còn hôn mê, thừa tướng Hướng Nho tìm được ta, nếu con không tin có thể hỏi hắn."
Trần Du sững sờ nhìn Trần Chiêu, sau đó vươn tay ra sờ, xác nhận phụ hoàng vẫn còn sống, bụm mặt ngồi xổm xuống khóc.
Trần Chiêu bị con gái làm cho giật mình, Phó Doãn Hành và Phó Ngưng Huyên cũng bị mẫu thật dọa cho hoảng, ba người đồng loại ngồi xuống dỗ dành Trần Du.
Trần Chiêu nhìn con gái khóc, vừa bất lực lại vừa tự trách. "Tiểu Ngư Nhi, đừng khóc nữa, hai đứa con của con đều ở đây, người làm mẹ như con có cần mặt mũi nữa không?"
Trần Du khóc sướt mướt quát. "Không cần nữa! Mặt mũi cần làm cái quái gì."
Đứa nhỏ này lại giở tính trẻ con rồi, Trần Chiêu tái mặt khiển trách. "Trần Du!"
Trần Du bị phụ hoàng mắng, lúc này mới sụt sịt mũi ngừng khóc, thấy con gái đang lo lắng cho mình, chợt cảm thấy xấu hổ, sau đó dùng cả tay cả chân đánh Phó Doãn Hành một trận, khiến má trái của Phó Doãn Hành sưng cả lên.
"Thằng nhóc khốn! Còn dám giấu cả mẹ ruột ngươi!"
Phó Doãn Hành che mặt vô cùng tủi thân. "Mẹ, mẹ đánh con làm gì! Là ông ngoại bảo con giấu."
Trần Du lườm cậu một cái: Nói bậy bạ! Chẳng lẽ ta không biết ông ngoại muốn giấu sao? Nhưng sao ta có thể đánh cha ruột của mình được? Chỉ có thể trút giận lên con trai mà thôi.
Phó Ngưng huyên cũng tức giận cho ca ca một quyền. "Ông ngoại và ca ca quá đáng lắm! Còn giấu ta và