Mỹ nhân này vẫn còn trẻ, cũng trạc tuổi nàng bây giờ, mi dài mắt thanh, ngũ quan đẹp như tranh vẽ, cậu lúc này hơi sững sờ nhìn nàng, đôi mắt đẹp khẽ chớp, rõ ràng là nam tử nhưng lại quyến rũ mê người không khác gì nữ tử, dưới mắt cậu ta còn có một nốt ruồi lệ, nốt ruồi lệ chấm một cái mà nét vẽ sống động không thôi.
Triệu Chân đột nhiên không dám nhìn cậu, nàng dời mắt đi nhưng lại đáp xuống bộ ngực trần của cậu, khuôn ngực trắng như ngọc không ngờ lại có cơ bắp săn chắc thuộc về người luyện võ, đường nét cơ bắp rõ ràng, không có vết sẹo nèo, đẹp tới tận cùng.
Mỹ nhân lên tiếng, vì ho khan nhiều nên giọng hơi khàn. "Triệu Cẩn?"
Triệu Chân nghe thấy tên mình, ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, mỹ nhân thu lại vẻ kinh ngạc, mỉm cười nhìn nàng, môi hồng răng trắng, càng xinh đẹp hơn. "Là ta, Trần Khải Uy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần, Trần, Tràn Khải Uy? Cậu là Trần Khải Uy? Lẽ nào sương mù ở đây nhiều quá nên mắt nàng có thêm chức năng làm đẹp?
Trần Khải Uy nhìn nàng, ngừng cười rồi lộ vẻ ngạc nhiên, vươn tay bịt mũi nàng. "Ngẩng đầu lên nhanh, ngươi chảy máu mũi rồi."
Triệu Chân cảm thấy có thứ gì đó chảy xuống môi, nàng vươn lưỡi liếm, mùi máu tươi xộc lên: Mẹ kiếp, thật sự chảy máu mũi rồi...
Nàng chưa từng mất mặt giống như bây giờ, lại có thể chảy máu mũi vì một tiểu bối có dung mạo xinh đẹp, nàng vội vàng ngẩng đầu quay lưng lại, đợi khi máu mũi ngừng chảy, nàng mới dùng nước suối rửa đi.
Triệu Chân mạnh mẽ lau mặt, bên cạnh đưa tới một chiếc khăn lau, Trần Khải Uy nói. "Lau mặt đi."
Triệu Chân cầm lấy khăn lau mặt, sau đó cuống quýt đứng dậy, nói tránh đi. "Suối nước nóng nông như vậy mà ngươi còn có thể chết đuối?" Khi nàng nói chuyện chỉ nhìn suối nước nóng, không nhìn cậu.
"Ta..."
Sau khi "ta" kết thúc, hồi lâu không có âm thanh gì, Triệu Chân không khỏi quay đầu lại nhìn cậu, liền thấy khuôn mặt Trần Khải Uy đỏ bừng lên, ánh mắt nhìn nàng có chút hốt hoảng, lúc này Triệu Chân mới cúi đầu nhìn bản thân, áo choàng trắng dính nước ôm chặt lấy cơ thể, lộ ra đường cong, không khác gì không mặc quần áo.
Nàng hoảng sợ vội vàng che lại, trừng mắt nhìn cậu, vừa nhìn thoáng qua đã thấy tình trạng của cậu cũng không khác nàng là bao, còn nổi lên phản ứng, chỗ kia gồ lên nhìn rất to, cậu, cậu, cậu thế mà lại...
"Phi lễ chớ nhìn, có hiểu không?" Triệu Chân tức giận mắng một tiếng, nhanh chóng chạy đi, bay qua hòn non bộ quay về bên mình mặc y phục.
Đây là chuyện quái gì cơ chứ! Vừa rồi nàng nên để cậu ta chết đuối đi cho rồi!
Triệu Chân tức giận ném áo choàng trắng xuống đất, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói yếu ớt của Trần Khải Uy. "Xin lỗi..."
Triệu Chân quay lại, thấy Trần Khải Uy cũng đã mặc y phục chỉnh tề đột nhiên đứng sau lưng mình, cậu tới đây từ khi nào? Nàng thậm chí còn không nhận ra cậu tới đây khi nào!
Triệu Chân chỉ vào mũi cậu, khiến trách. "Ngươi không hỏi câu nào mà đã tới đây, lỡ như ta không mặc quần áo thì sao?"
Vẻ mặt Trần Khải Uy có hơi tủi thân. "Ta nghe rồi, nghe thấy ngươi mặc y phục xong ta mới tới."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao mỹ nhân cũng là mỹ nhân, vẻ tủi thân kia chớp mắt đã khiến người ta nguôi giận. Triệu Chân chính là một nữ nhân không có tiền đồ, đối mặt với mỹ nhân dung mạo xinh đẹp nàng cũng không còn cách nào khác, dù giận Trần Chiêu nhưng chàng vừa ngoắc ngoắc là nàng đã lại nhào tới. Nhiều khi nàng cũng hận bản thân không có chí tiến thủ, lúc nào cũng cúi đầu trước mỹ nhân.
Triệu Chân thở dài, chậm giọng chuyển đề tài. "Sao vừa nãy ngươi lại đuối nước?"
Trần Khải Uy tiến lại gần một chút, vẻ mặt mờ mịt nhớ lại một phen mới nói. "Lần đầu tiên ta đi tắm suối nước nóng, cảm thấy thật thoải mái nên hơi buồn ngủ. Mới đầu định đứng dậy nhưng lại chóng mặt không đứng nổi, không hiểu tại sao lại ngủ thiếp đi, sau đó bị chìm xuống..."
Đây là lần đầu tiên cậu ngâm suối nước nóng? Hình như biên cương phía Bắc không có suối nước nóng, xét về độ tuổi của Trần Khải Uy, chắc cậu cậu được sinh ra và lớn lên ở biên cương phía Bắc, chưa từng tới kinh thành.
Vậy nên Triệu Chân có chút cảm thông, nhẹ giọng nói. "Ngươi ngâm bao lâu?"
Trần Khải Uy suy nghĩ một chút, trả lời. "Ước chừng hơn nửa canh giờ rồi."
Hơn nửa canh giờ? Quả nhiên là đứa nhỏ lần đầu đi ngâm suối nước nóng.
Triệu Chân phổ cập cho cậu. "Thời gian tắm suối nước nóng không quá một nén nhang, quá một nén nhang ngươi sẽ dễ bị chóng mặt, có nguy cơ chết đuôi. Sau này ngâm suối nước nóng không được ngâm quá một nén nhang."
Trần Khải Uy hiểu ra, hâm mộ nhìn nàng. "Ta biết rồi, thì ra còn có chuyện này."
Xem đứa nhỏ này ngây thơ chưa, hâm mộ nàng như vậy. Nhưng nếu đây là lần đầu tiên Trần Khải Uy đi tắm suối nước nóng, tại sao không có ai đi cùng? Nói thế nào cậu cũng là cháu trai ruột của Dự Ninh Vương, không đến mức một mình tới đây tắm nước nóng chứ?
"Ngươi đi cùng ai tới đây? Sao lại chỉ có mình ngươi thôi?"
Trần Khải Uy nghe xong có vẻ hơi buồn bã, trả lời. "Ta tới đây một mình, ta mới tới kinh không lâu, cũng không quen ai để có thể kết bạn đồng hành, cả ngày rảnh rỗi, nghe nói suối nước nóng ở đây rất tốt nên một mình ta tới đây."
Triệu Chân nghe xong lại càng thương cảm hơn, thật là một đứa trẻ tội nghiệp, một mình cô đơn tới đây tắm suối nước nóng, nếu nàng không tình cờ nghe thấy thì có lẽ cậu đã chết chìm trong đó không ai biết, nên mời cậu. "Nếu vậy thì ngươi đi với ta! Ta đã gọi món rồi, ngươi có thể tới ăn cùng chúng ta."
Trần Khải Uy vậy vui mừng bước tới gần nắm tay nàng. "Có phải sau này ta sẽ là người của ngươi đúng không?"
Triệu Chân nghe xong vội hất tay cậu ra, đứa trẻ này nghĩ gì vậy chứ, ăn một bữa cơm thì trở thành người của nàng? Quá hời rồi, nàng cưới....gả cho Trần Chiêu, còn phải dâng cho tiên đế mấy chục rương vàng bạc châu báu, thêm toàn bộ quân của Triệu gia đó. Đắt đỏ làm sao....
Triệu Chân cau mày nhìn cậu. "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Nếu ngươi muốn làm bạn với ta thì có thể suy nghĩ."
Không ngờ Trần Khải Uy nghe xong chính trực nói. "Vừa rồi ta đã nhìn thấy hết cơ thể của ngươi, ngươi cũng nhìn thấy hết của ta, lẽ nào ta không nên cười ngươi sao?"
Triệu Chân nghe xong cảm giác kinh mạch trên thái dương của mình giật liên tục, chính trực nói. "Gì mà gọi là thấy hết? Sau khi đi ra ngoài ngươi đừng nói lung tung, ta vẫn còn mặc y phục đấy! Nếu không vội vã cứu ngươi thì sao ta cần phải thất lễ như vậy, người đừng lấy oán báo ơn, sau này không được nhắc tới chuyện này nữa, nếu không...ngươi sẽ là kẻ thù của ta."
Trần Khải Uy nghe vậy suy tư gì đó, sau đó nói những lời hoàn toàn ngoài dự liệu của Triệu Chân. "Ngươi rất đẹp."
Gì? Gì? Gì cơ?
Trần Khải Uy tiếp tục nói. "Ngươi không nghĩ ta cũng rất đẹp sao?" Đưa tay chỉ vào mũi của mình.
Gì? Cái gì? Gì cơ chứ?
Trần Khải Uy thấy nàng không đáp lời, lẩm bẩm nói. "Vậy thì tại sao ngươi không muốn gả cho ta? Ngươi cứu mạng ta, ta lại nhìn thấy cơ thể của ngươi, nếu như ta là một người biết ơn, chẳng phải sẽ cưới ngươi, dùng tình sâu nghĩa nặng cả đời để báo đáp ngươi, đối xử tốt với ngươi, yêu ngươi mới đúng hay sao?"
Cậu nói cũng có lý, nàng không có lời nào để phản bác....
Suýt chút nữa Triệu Chân đã bị ánh mắt chân thành của cậu đẩy xuống mương, sắc đẹp làm mờ mắt, sắc đẹp làm mở mắt....Nếu nàng trẻ hơn vài chục tuổi, chưa từng có Trần Chiêu, nàng sẽ nhận lời hứa lấy thân báo đáp của cậu, nhưng dù sao bây giờ cậu còn là một đứa trẻ đời cháu của nàng, thật sự vô lý.
Triệu Chân xua tay, nói. "Chỉ tiện tay thôi, không đáng nhắc tới. Nếu như người biết ơn ta thì xem như nợ ta một phần ân tình là được, nếu ngươi dùng chung thân đại sự báo đáp ta thì thứ cho ta không thể nhận, chuyện này cũng đừng nhắc lại nữa, nếu ngươi nhắc lại thì sau này ta xem như không quen biết ngươi."
Trần Khải Uy mở miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt đang trừng trợn của Triệu Chân, cậu nhắm mắt lại, rốt cục cũng gật đầu.
Triệu Chân cười. "Bây giờ mới ngoan, được rồi, đi ăn cơm thôi!" Dứt lời, nàng đi ra khỏi suối nước nóng trước, Trần Khải Uy im lặng đi theo nàng.
Triệu Chân không nhịn được quay đầu lại nhìn cậu, huyết mạch của Trần gia quả nhiên tốt, đời của Trần Chiêu sinh ra một mỹ nhân như chàng, tới đời này lại sinh ra một Trần Khải Uy, vẻ đẹp này gần như không phân biệt được với Trần Chiêu, lần trước Triệu Chân chỉ nghĩ cậu ta có một