Trần Chiêu da trắng thịt mềm, bây giờ đã cởi hết y phục, từ sắc mặt tới cơ thể đều xuất hiện màu hồng nhạt, nhất thời không tan được.
Triệu Chân buông màn xuống, kéo chăn che cho chàng, lấy y phục của mình mặc lên. "Chàng cứ giả vờ ngủ đi! Ta ra ngoài ứng phó." Dứt lời liền sửa soạn y phục.
Nàng đang định xuống giường, Trần Chiêu đã níu cổ áo nàng. "Đợi chút, mặc y phục cho chỉnh tề rồi hẵng đi ra, nàng mà không ra nó cũng sẽ không xông vào khuê phòng của cô nương nhà người ta đâu." Dứt lời, chàng sửa lại cổ áo và cột chặt thắt lưng cho nàng, ngay cả nếp gấp cũng vuốt cho phẳng phiu.
Triệu Chân lúc này đang quỳ trên giường, nàng cúi đầu nhìn chàng, đôi gò má trắng nõn hằn lên những rặng mây đỏ vì sự khiêu khích vừa rồi, ngón tay thon dài trắng nõn của chàng lướt qua giữa tầng tơ lục, lúc ẩn lúc hiện, sửa sang lại y phục giúp nàng, ánh mắt vừa chăm chú vừa nghiêm túc, nhớ tới cảnh tượng cuối cùng như thế này đã hơn ba mươi năm trước rồi, lúc ấy nàng chuẩn bị xuất chinh, chàng quyến luyến tiễn nàng đi, dậy từ sáng sớm thay y phục cho nàng, khoác giáp, vẻ mặt cũng tập trung như vậy.
Lúc ấy nàng nhìn chàng, lần đầu tiên nàng muốn đánh trận xong sớm để về nhà, nhất định phải sống sót trở về, nhi nữ Triệu gia không sợ sinh tử, nhưng có chàng ở đây, nàng lại có niềm tin để về nhà, cẩn thận hơn khi xuất chinh, luôn ngóng trông được đoàn tụ với chàng. Tuy ở giữa đã nhiều lần có sóng lớn, nhưng bây giờ hai người cũng xem như được đoàn tụ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng, sau khi sửa lại cổ áo cho nàng, Trần Chiêu ngẩng đầu nghiêm túc nói. "Sau này khi đứng trước mặt con trai đừng quá tùy tiện như vậy, bây giờ nàng và nó không phải là quan hệ mẹ con."
Triệu Chân không chăm chú nghe chàng căn dặn, cúi người hôn lên môi chàng, đảo qua một lượt mới lưu luyến buông ra, có chút oán giận. "Thằng nhãi con này biết phá cảnh lắm, chàng đợi ta quay về." Nói rồi, nàng vén màn đi ra ngoài.
Màn lại được buông xuống một lần nữa, Trần Chiêu cúi đầu nhìn bản thân mình lộn xộn, lại càng cảm giác mình không phải là bậc đế vương mà là sủng phi trong hậu cung của Triệu Chân đang đợi nàng lâm hạnh.
Khi Triệu Chân ra ngoài, Trần Kình đã sắp bước tới cửa, trong tay còn dẫn theo Trần Tự không cao tới chân hắn.
Trần Tự vừa thấy bà ngoại liền buông tay phụ hoàng ra chạy tới, chạy tới gần, nó nhảy lên rồi nhào vào lòng bà nội, Triệu Chân thuận thế ôm nó lên, nhéo khuôn mặt nhỏ của nó, tâm trạng khó chịu khi bị con trai quấy rầy chuyện tốt cũng tan biết. "Sao điện hạ cũng tới đây?"
Trần Kình đi về phía nàng, trả lời thay Trần Tự. "Nó nghe nói người ngủ lại trong cung nên đòi tới đây ngủ cùng người, trẫm thấy vậy nên đưa nó tới." Dứt lời, nhìn búi tóc lỏng lẻo của nàng. "Cẩn Nhi đã ngủ chưa?"
Triệu Chân nhìn hắn rồi gật đầu. "Đang chuẩn bị đi ngủ, Huyên Huyên ngủ rồi nên ta không gọi nó ra."
Trần Kình cười, nói. "Không sao, bây giờ nó cũng không tiện đi lại, để cho nó ngủ đi. Dù sao trẫm đưa Trần Tự tới đi cũng đi ngay thôi." Hắn đưa Trần Tự tới đây chỉ vì được gặp mẫu hậu nhiều hơn, bây giờ vẫn không thể ở lại đây lâu với mẫu hậu.
Triệu Chân nghe con trai đưa cháu tới đây xong rồi đi chợt cảm thấy ngạc nhiên, nó không nói gì nữa sao? Nàng còn tưởng nó tới đây là muốn nói gì chứ.
Trần Kình đứng trước mặt nàng sờ cái đầu nhỏ của Trần Tự, ngước mắt nói. "Đêm nay phiền người chăm sóc cho nó." Sau đó, nói với Trần Tự. "Tự Nhi phải ngoan đấy, không được làm phiền dì nhỏ."
Trần Tự gật đầu, ôm chặt cổ bà nội cọ cọ. "Tự Nhi sẽ ngoan mà!"
Trần Kình nhéo mũi nó, nói với Triệu Chân. "Cẩn Nhi, trẫm về trước đây, muội nghỉ ngơi sớm đi."
Triệu Chân không mở miệng bảo hắn ở lại, gật đầu nói. "Bệ hạ cũng vậy." Dứt lời liền cúi đầu trêu chọc Trái Tim Nhỏ trong lòng mình.
Trần Kình thấy mẫu hậu chỉ quan tâm tới đứa cháu trong lòng, chợt cảm thấy ghen tị. Mẫu hậu đối xử với cháu trai quả thật khác xa so với hắn khi còn bé, mất trí nhớ lại càng thích cháu trai hơn. Nhìn vị hoàng đế như hắn đi, cha không thương mẹ không yêu, bị thê tử lạnh nhạt, chán quá.
Triệu Chân tiễn Trần Kình đi rồi ôm Trần Tự quay về phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Tự vào phòng liền đưa đầu nhìn xung quanh, không thấy ông nội, liền hỏi bà nội. "Ông nội ngủ chưa ạ?"
Triệu Chân nghe nó nhắc tới ông nội, hỏi. "Sao vậy? Nhớ ông nội?"
Trần Tự "vâng" một tiếng, Trần Chiêu vén màn đi ra, đã mặc y phục vào nhưng chỉ mặc tiết y trắng tinh, vẫn chưa mặc nữ trang.
Trần Tự vừa nhìn thấy chàng liền giang hai tay muốn ông nội ôm một cái, Triệu Chân thấy cháu trai chủ động với Trần Chiêu như vậy có chút kỳ lạ, trước đây nó có thích Trần Chiêu như vậy đâu.
Trần Chiêu cũng thụ sủng nhược kinh, từ trước tới nay chỉ cần Triệu Chân ở đây thì Trần Tự sẽ không để cho người khác ôm, sao lần này lại chủ động tìm chàng?
(*) thụ sủng nhược kinh: được yêu thương đâm lo sợ
Chàng bước tới ôm đứa nhỏ mềm mại vào lồng ngực, trong lòng mềm nhũn. "Tự Nhi, sao con lại nhận ra ông nội?"
Trần Tự có chút không dám nhìn vào mắt ông nội, ôm cổ ghé vào vai chàng nói. "Con biết." Sở dĩ nó cố gắng lấy lòng ông nội cũng là vì chột dạ vì trước đó đã nói cho phụ hoàng biết bí mật của ông nội.
Trần Chiêu và Triệu Chân không biết suy nghĩ trong lòng cháu trai, ôm nó tới giường, Triệu Chân nhéo khuôn mặt cháu trai. "Tối nay Tự Nhi muốn ngủ cùng ông nội và bà nội sao?"
Trần Tự gật đầu thật mạnh, lớn tiếng nói. "Muốn! Tự Nhi rất nhớ rất nhớ rất nhớ bà nội và ông nội." Cái miệng nhỏ ngọt ngào khiến ai cũng thích.
Sau khi Trần Tự tới, Trần Chiêu không có cách nào xét hỏi Triệu Chân, không thể hỏi chuyện nàng và nam nhân khác trước mặt cháu trai nên giao Trần Tự cho Triệu Chân, đứng dậy nói. "Ông nội đi lấy khăn lau mặt cho con, con chơi với bà nội trước đi."
Trần Tự rúc vào lòng bà nội. "Tự Nhi tắm rồi, ông nội ngửi đi này, thơm thơm!" Dứt lời, đưa bàn tay nhỏ của mình cho chàng ngửi.
Trần Chiêu giả vờ ngửi một cái. "Thơm thì thơm, nhưng vẫn phải lau mặt lau tay, con đi cả quãng đường tới đây cũng bẩn mất rồi." Dứt lời đi lấy khăn.
Trần Tự bĩu môi, không vui nói với bà nội. "Bà nội, Tự Nhi thơm thơm! Không bẩn!"
Triệu Chân dỗ nó. "Đương nhiên là Tự Nhi thơm rồi, là ông nội của con không biết nhìn, chúng ta không để ý tới chàng ấy nữa" Nói rồi, nàng cởi y phục giúp cháu trai, cởi cả áo khoác của mình, hai bà cháu nằm trên giường cười khúc khích.
Trần Chiêu cầm khăn ướt quay về thấy hai người đã chui vào chăn, chàng thở dài ngồi bên mép giường nói. "Ngồi dậy lau mặt."
Hai người đều bảo không dậy nổi, Triệu Chân giương mặt lên, nói. "Chàng lau đi, có ai cản chàng đâu."
Trần Chiêu bất đắc dĩ nhìn hai người, quở trách. "Đồ trứng lười." Sau đó, chàng lau mặt và tay cho từng người một, sau đó giặt sạch khăn rồi phơi lên.
Chàng quay lại giường đẩy Triệu Chân một cái. "Nằm dịch vào trong một chút, chừa chỗ cho ta."
Triệu Chân ôm cháu trai dịch vào bên trong, Trần Chiêu vừa nằm xuống thì Trần Tự đã bò qua chen vào giữa bà nội và ông nội,