Người của Đại Lý Tự đến tiếp quản vụ án, đương nhiên phải hỏi lại tất cả chứng cứ và manh mối một lần nữa, mọi mũi nhọn bất lợi đều vẫn chĩa về phía nàng.
Cha của Hứa Lương nghe nói Triệu Chân là kẻ tình nghi lớn nhất, đôi mắt ông ta đỏ lên nhào về phía nàng. "Ngươi trả mạng cho con trai ta!"
Triệu Chân không né tránh, mạng sống của con trai ông ta quả thực vì nàng mà mất đi, nàng không có cách nào phản bác...
Thẩm Kiệt đứng bên cạnh nàng thấy vậy nhanh chóng kéo nàng ra phía sau, chặn người lại, nói. "Hứa đại nhân! Chuyện còn chưa rõ ràng thì không được kết luận bừa, quan viên của Đại Lý Tự sẽ trả lại công bằng cho con trai ngài!"
Cha Hứa Lương trong nhà có con nối dõi đơn bạc, chỉ có hai người con trai, con cả ốm yếu từ nhỏ đã nhiều bệnh tật, khó làm được chuyện lớn, hy vọng của ông ta đều đặt lên đứa con trai nhỏ, vào chuyến đi này của con trai, đương nhiên là điên tiết, quát ầm lên. "Không phải nó thì là ai? Con nhóc quê mùa không biết xấu hổ! Có ngoại hình nên tư thông với nam nhân không sợ bị người ta biết! Trả lại mạng sống cho con trai ta! Tiện..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ mặt Thẩm Kiệt trở nên lạnh lùng, giơ tay đánh ông ta ngất đi, giao cho phó tướng. "Hứa đại nhân không chịu đựng được nỗi đau mất con nên tâm lý không ổn định, đưa người hồi phủ chăm sóc trước đi!"
Phó tướng tuân lệnh, sai người dìu Hứa đại nhân ra ngoài.
Thẩm Kiệt bảo vệ Triệu Chân là điều dễ hiểu, phó quan ở Đại Lý Tự sắp xếp chứng cứ xong xuôi, bước lên lịch sự nói. "Đại tướng quân, bây giờ Triệu tiểu thư là người đáng ngờ nhất, bản qua e rằng trước hết phải mời Triệu tiểu thư tới Đại Lý Tự ở tạm một thời gian."
Bây giờ ai mà không biết vị Triệu tiểu thư này ngoài được Tề Quốc công yêu thương, còn có cả hoàng thượng và trưởng công chúa cũng đối xử với nàng rất tốt, thường xuyên triệu nàng vào cung, nếu nàng thật sự là hung thủ, để nàng tới Đại Lý Tự thẩm vấn cũng rất lễ độ rồi.
Thẩm Kiệt quay người nhìn về phía Triệu Chân, Triệu Chân tức giận nhưng không có biểu hiện phản kháng, gật đầu nói. "Tiểu nữ sẽ tới Đại Lý Tự cùng đại nhân, nhất định sẽ hợp tác với đại nhân để tìm ra hung thủ."
Phó quan của Đại Lý Tự thấy vị thiên kim tiểu thư này sẵn sàng phối hợp thì thở phào nhẹ nhõm. Một tiểu thư chưa xuất giá gặp phải chuyện thế này, còn bị mời tới Đại Lý Tự để thẩm vấn, dù tương lai có thể được rửa sạch thanh danh nhưng e rằng danh tiếng đã bị hủy hoại mất rồi.
Phó quan ở Đại Lý Tự nói vài câu lịch sự với nàng, bước tới trước mặt Trần Chiêu, nói. "Chuyện liên quan tới Trần trợ giáo, cũng xin mời Trần trợ giáo cùng tới Đại Lý Tự một chuyến."
Trần Chiêu cũng gật đầu hợp tác, ánh mắt sau chiếc mặt nạ dừng lại trên gương mặt Triệu Chân một lát, e rằng chuyện này phải giải quyết càng sớm càng tốt.
Mặc dù chuyện này có liên quan tới Trần Chiêu nhưng di Trần Chiêu không phải là nghi phạm nên chàng có thể về quân trướng thay y phục khác trước khi tới Đại Lý Tự, vụ án xảy ra lúc nửa đêm, người nào cũng ngủ mới được nửa giấc thì đã bị đánh thức, học giả luôn chú ý thể diện, chàng nói phải quay về tắm rửa đương nhiên không ai ngăn cản, huống hồ người của Đại Lý Tự còn phải đi điều tra hiện trường, có đủ thời gian để chàng sắp xếp.
Trần Chiều quay về quân trướng, trước tiên lấy giấy bút ra viết vài câu rồi đưa cho thuộc hạ thân tín có cơ hội thì gửi cho Triệu Chân, sau khi Triệu Chân tới Đại Lý Tự, nhất định sẽ bị điều tra về mối quan hệ với chàng trước, hơn nữa bọn họ cũng sẽ hỏi chàng, phải sắp xếp chuyện quan trọng trước mới được.
Triệu Chân là nghi phạm chính, đương nhiên sẽ không được đãi ngộ như Trần Chiêu, chỉ vốc nước lên lau mặt, sửa sang lại y phục, lúc này nàng đang ở cùng Thẩm Kiệt, bên cạnh đều là người của Đại Lý Tự canh giữ.
Triệu Chân im lặng không nói gì, đây là lần đầu tiên Thẩm Kiệt nhìn thấy bộ dạng mặt ủ mày chau như vậy của nàng, không khỏi có chút lo lắng, ho nhẹ một tiếng thu hút sự chú ý của nàng. "Cẩn Nhi, đừng lo lắng, đây không phải là do tỷ làm ra, người của Đại Lý Tự sẽ tìm ra hung thủ thật sự, trả lại sự trong sạch cho tỷ."
Triệu Chân nghe vậy nhìn về phía hắn, tròng mắt đen trắng nhìn vào gương mặt của hắn một lúc lâu, khiến trong lòng Thẩm Kiệt có chút sợ hãi, hắn tiếp tục nói. "Ta sẽ phái người đi cùng tỷ tới Đại Lý Tự, nếu tỷ có chuyện gì cần nhắn nhủ tới ta thì bảo người đó truyền lại là được."
Triệu Chân nghe xong liền thu hồi ánh mắt, nhắm mắt lại, có vẻ hơi mệt mỏi. "Tạm thời đừng để ông nội biết chuyện này, người lớn tuổi rồi, ta không muốn người phải lo lắng."
Thẩm Kiệt nhìn nàng, trong lòng càng thêm lo lắng. "Được rồi, tỷ yên tâm đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó, Triệu Chân lại im lặng, đặc biệt im lặng, tới khi người Đại Lý Tự đưa nàng đi mà nàng cũng không nói nhiều với Thẩm Kiệt, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Thẩm Kiệt đã cho người chuẩn bị xe ngựa cho nàng trước, nhìn nàng lên xe ngựa mà không nói một lời, đi theo người của Đại Lý Tự mà không quay đầu nhìn lại, trong lòng hắn xuất hiện cảm giác luống cuống, tựa như nàng đi chuyến này sẽ không bao giờ quay lại nữa, Thẩm Kiệt kìm nén ý muốn giữ nàng lại, nắm chặt hai tay nhìn nàng rời đi.
Không lâu sau khi Thẩm Kiệt quay về quân trướng, có người gõ cửa, hắn bảo người đó vào, vừa nhìn thấy người tới đã lạnh lùng nói. "Hai ngày, chỉ hai ngày thôi, chuyện này phải chấm dứt, quay về nói với chủ nhân của ngươi như vậy."
Người tới đồng ý, lặng lẽ rời khỏi quân doanh trong bóng tối.
Người của Đại Lý Tự đối xử ưu đãi với nàng, xe ngựa cũng không vội vã, Triệu Chân ngồi bên trong không cảm thấy xóc nảy gì, chỉ là trong lòng nàng không thể bình tĩnh được nữa. Thật ra xảy ra nhiều chuyện như vậy nàng đã phòng bị rất nhiều, nhưng không nhờ chỉ vì sơ suất chốc lát mà bị người ta lợi dụng, nàng thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc là ai lại muốn hãm hại nàng đến vậy? Nó có thể mang lại lợi ích gì?
Đột nhiên, một mảnh giấy gấp được ném vào từ khe hở cửa sổ khắc hoa, rơi xuống dưới chân nàng, nàng quay đầu nhìn thoáng qua, ngoài cửa sổ không có ai ngoại trừ người của Đại Lý Tự, nàng nhặt tờ giấy lên mở ra, bên trên là nét chữ của Trần Chiêu, chỉ nói vài câu đơn giản, dặn dò nàng khi người của Đại Lý Tự hỏi quan hệ giữa hai người thì cứ giải thích theo những gì mà trước kia nàng nói với cháu trai.
Sau khi đọc xong, Triệu Chân vo mảnh giấy lại, không có chỗ nào tiêu hủy nên chỉ có thể nuốt xuống, may mà mảnh giấy này không lớn, nếu không sẽ rất phiền phức khi bị phát hiện.
Khi xe ngựa tới Đại Lý Tự, trời vẫn còn chưa sáng, Đại Lý Tự là nơi giam giữ nghi phạm nữ, không biết có phải vì thân phận của Triệu Chân hay là có ai đó đặc biệt phân phó, nàng bị đưa tới một gian viện kín