Phi tần vào cung không cần long trọng như hoàng hậu, có người bị quấn trong chăn mền ném lên long sàng của hoàng đế là xem như xong chuyện.
Bây giờ Triệu Chân đang ngồi trong Cảnh Thúy Cung của mình, nàng được một cỗ kiệu đưa vào tận đây, thậm chí còn chưa từng để lộ mặt. Bây giờ người hầu trong cung đều là nha hoàn hầu hạ nàng trong phủ Quốc công, có thể thấy rằng con trai đối xử với nàng rất cẩn thận.
Nàng đứng dậy đi dạo xung quanh, từng gốc cây ngọn cỏ ở Cảnh Thúy Cung vẫn chưa từng thay đổi, ngoại trừ trên chiếc giường có thêm sắc hỉ, còn những thứ khác đều vẫn y nguyên như ngày nàng rời đi, thậm chí kẹo đựng trong hộp thường ngày nàng hay cho cháu trai cũng đã được đổi sang kẹo mới, trong viện có xích đu và ngựa gỗ, tất cả đều được mua thêm sau khi có cháu trai.
Nàng không khỏi sờ lên bụng mình, nếu như đứa bé này ra đời, cũng có thể chơi những món đồ này...Nhưng nghĩ lại lại có hơi khó tin, cháu trai đã bốn tuổi rồi mà nàng lại mang bầu con thứ ba, con lớn kém con trai thứ hai mười hai tuổi, nếu như đứa thứ ba được sinh ra thì sẽ kém Trần Kình hai mươi ba tuổi...
Nàng đang suy nghĩ miên man thì có một vị ma ma dẫn theo hai cung nữ đi vào trong cung của nàng, bước tới trước mặt nàng rồi cung kính quỳ lạy. "Lão nô khấu kiến nương nương."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chân biết bà ấy, bà ấy là Chung ma ma quản sự trong cung của Trần Kình, là em họ của Tôn ma ma, cũng do một tay Tôn ma ma dạy dỗ rồi đưa tới phục vụ trong cung Trần Kình, Triệu Chân xem như cũng quen biết với bà ấy.
Triệu Chân đưa tay đỡ bà ấy. "Ma ma đứng lên đi."
Chung ma ma nở nụ cười rồi đứng dậy. "Nương nương, bệ hạ đã phân phó cho lão nô rồi, sau này những chuyện vặt vãnh trong cung của nương nương sẽ do lão nô giải quyết." Dứt lời, bà giới thiệu hai cung nữ bên trái và bên phải cho nàng. "Nương nương, hai người bọn họ một người tên Thanh Kết, một người tên Thái Hà, tất cả đều được dạy dỗ bài bản, nương nương có thể yên tâm sai bảo các nàng."
Triệu Chân nhìn hai cung nững thấp mi thuận mắt, đương nhiên là hiểu ý của ma ma. "Phiền ma ma lo lắng rồi."
Chung ma ma lễ phép nói. "Nương nương khách sáo rồi, đây là những chuyện lão nô nên làm. Nương nương, lát nữa bệ hạ sẽ tới đây, để nô tỳ đưa nương nương đi tắm rửa thay y phục trước."
Trong lòng Triệu Chân hơi hồi hộp, gì mà tắm rửa thay y phục? Tên nhóc thối kia còn muốn làm gì?
Triệu Chân ôm tâm trạng phức tạp đi thay y phục, trong cung nàng đã sắm thêm rất nhiều y phục và đồ dùng hàng ngày của thiếu nữ, Chung ma ma chọn cho nàng một bộ cung trang màu sắc rực rỡ để nàng thay, điểm thêm chút son, trông nàng cũng có dáng dấp của một thiếu nữ mới gả.
Triệu Chân ngồi trên giường đợi con trai qua, sờ sờ chăn đệm hỉ, trong lòng xuất hiện cảm giác phi lý, đây xem như là nàng ôm con của phụ thân hoàng đế rồi gả cho hoàng đế sao? Tại sao nàng lại bị cha con hai người họ xoay qua xoay lại tới mức này?
Kẹt một tiếng, cửa phòng ngoài bị đẩy ra, có người đi tới, Triệu Chân vừa nghe thấy tiếng bước chân đã biết đó là con trai mình, bước chân của tên nhóc này vẫn có chút do dự, có lẽ bây giờ tâm trạng của nó cũng rất phức tạp, nó có biết người đang ngồi trong phòng đợi nó là mẹ ruột của nó hay không?
"Khụ, khụ, khụ..." Người sắp tới gần, tiếng ho khan của hắn truyền tới trước, ngay sau đó Trần Kình xuất hiện trong tầm mắt của Triệu Chân, nở nụ cười với nàng. "Cẩn Nhi, để muội đợi lâu rồi, khụ khụ khụ..." Dứt lời, che miệng lại ho khan cảm giác có chút thở không ra hơi.
Triệu Chân ngước mắt lên, thấy sắc mặt của hắn ửng hồng lên một cách lạ lùng, không khỏi đứng dậy quan tâm hắn. "Bệ hạ sao thế?"
Trần Kình giơ tay ngăn cản nàng chuẩn bị bước qua. "Cẩn Nhi, đừng tới đây, trẫm nhiễm phong hàn, sợ sẽ lây cho muội." Dứt lời, Trần Kình ngồi xuống đối diện giường của nàng, giữ khoảng cách, nói. "Khi Tự Nhi biết muội tiến cung, mới đầu nó nói muốn tới đây, nhưng hôm nay không hợp nên trẫm bảo nó ngày mai tới tìm muội, khụ khụ khụ khụ..."
Sao lại nhiễm phong hàn vào đúng hôm nay? Nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của con trai Triệu Chân cảm thấy nó không có vẻ già là giả vờ, tuy rằng trong lòng lo lắng cho nó, nếu là bình thường nàng sẽ lại gần, nhưng bây giờ dù sao nàng cũng đang mang thai, cơ thể hai người, vì đứa con trong bụng nên chỉ có thể rời xa đứa con trai đang bị bệnh mà thôi, liền bước lại chỗ ngồi xuống, quan tâm hỏi. "Sao bệ hạ lại bị nhiễm phong hàn, đã uống thuốc chưa?"
Trần Kình thấy nàng không qua, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói. "Ta uống rồi." Sau đó lại thở dài, đáng thương nói. "Ai ya, đừng nhìn bề ngoài mà cảm thấy cửu ngũ chí tôn oai phong lắm, thật ra ngồi lên ngôi cửu ngũ khổ không tả nổi, mấy ngay nay trẫm bận rộn chuyện công, hôm nào cũng tới khuya muộn mới đi ngủ, hôm qua bị gió lạnh thổi nên mới bị phong hàn. Nếu không phải vì nhờ muội tiến cung nên trẫm được nghỉ ngơi thì ngày mai trẫm còn phải ôm bệnh thượng triều đấy. Dứt lời, hắn hơi ủ rũ tựa lên giường, lén lút nhìn Triệu Chân.
Thật ra, bệnh này là do Trần Kình giả vờ, cho dù mấy ngày này đã hứa sẽ giữ lễ tiết nhưng làm một đôi yêu nhau hạnh phúc thì phải làm vài chuyện thân mật mới hợp lý, nếu không....lúc này mẫu hậu chưa biết chuyện nhất định sẽ nghi ngờ. Nhưng quan trọng là hắn không dám! Đừng nói tới chuyện còn có phụ hoàng đang âm thầm theo dõi hắn, nếu tương lai mẫu hậu nhắc tới chuyện hôm nay với phụ hoàng, hắn mà dám động tay động chân với mẫu hậu thì chắc chắn sẽ bị đánh một trận!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phụ hoàng không đáng sợ, nhiều lắm là đánh thêm vài cái vào lòng bàn tay, người da dày thịt béo như hắn chẳng hề hấn gì. Nhưng mẫu hậu thì khác, mẫu hậu là người luyện võ, nhất định sẽ đánh cho hắn nở hoa, đánh trăm cái không cái nào là giống nhau, còn dùng cả võ công, kết quả cuối cùng của hắn nhất định là thảm không nỡ nhìn.
Vậy nên hắn đành ra hạ sách này - giả vờ bị bệnh, vừa có thể kiếm cớ để không tới gần mẫu hậu, còn có thể giả vờ đáng thương trước mặt mẫu hậu, chờ ngày mẫu hậu nhớ lại, nghĩ tới sự đau khổ của hắn hôm nay chắc chắn sẽ lệnh cho phụ thân giảm bớt gánh nặng cho hắn! Trần Kình cảm thấy mình quá thông minh! Quả nhiên là nam nhân nắm giữ thiên hạ!
Chưa kể, Triệu Chân nhìn dáng vẻ phờ phạc của con trai mà xót xa, dù sao nàng cũng làm mẫu thân, lớn tuổi rồi tâm tư cũng mềm mại hơn, bây giờ trong bụng còn có một đứa con, đương nhiên là tình yêu của mẹ lan tràn nhiều hơn hết, nhìn vết thâm đen dưới mắt con trai mà đau lòng, đứng dậy rót một chén nước ấm cho nó. "Bệ hạ bị phong hàn, nên uống chút nước ấm cho đổ mồ hôi."
Trần Kình cầm chén nước ấm nàng đưa tới bằng cả hai tay, cơ thể còn dịch sang bên cạnh, chu đáo nói. "Trẫm tự cầm, Cẩn Nhi nhanh ngồi về chỗ đi! Đừng để trẫm lây bệnh cho muội."
Con trai bị ốm, Triệu Chân sao có thể để nó ngồi trên sập lạnh lẽo, nói. "Bệ hạ nằm xuống giường đi! Trong giường đã được thang bà tử (*) làm nóng, bệ hạ cởi áo choàng ra rồi nằm lên cho đổ mồ hôi."
(*) Thang bà tử - 汤婆子 là một thiết bị sưởi được đổ đầy nước nóng và đặt trên giường để tăng nhiệt độ.
Trần