Sáng sớm khi Triệu Chân dậy, Trần Chiêu đã đi mất rồi. Nàng nhìn phần giường bên cạnh mình trống trơn, đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi, ai mà biết cuối cùng nàng cũng có ngày này! Ngủ một giấc tới sáng, người bên cạnh đi từ lúc nào mà nàng cũng không biết! Người luôn cảnh giác như nàng nay đã hoàn toàn đánh mất tính cảnh giác...Đây là chuyện quá đáng sợ đối với Triệu Chân.
Triệu Chân và Tề Quốc công cùng ăn sáng, Tề Quốc công thấy con gái cứ mãi ngẩn ngơ, nhíu mày nói. "Con gái, con bị sao vậy? Cha nói với con này, con đang mang thai, không thể quan hệ với Thái thượng hoàng, lỡ như làm đứa trẻ trong bụng bị thương thì tính thế nào?"
Có đôi khi Tề Quốc công không xem con gái là con gái, nhất là bây giờ ông đã lớn tuổi, nói chuyện không kiêng nể gì, có gì nói nấy, tối hôm qua nghe nói Thái thượng hoàng ở trong phòng con gái ông đã thấy không ổn rồi. Con gái ông mê sắc, bên cạnh có một mỹ nhân lớn như vậy nó làm sao giữ mình?
Triệu Chân có chút uể oải. "Cha à, con cảm thấy mình sắp thành phế nhân rồi, đứa nhỏ này...con hơi không muốn..."
Tề Quốc công vừa nghe đã vỗ mạnh xuống bàn. "Nói lung tung! Con thử đụng tới cháu ta xem! Đây cũng không phải là lần đầu tiên con mang thai, trước đây chẳng phải khỏe lắm hay sao? Sao giờ lại thành phế nhân? Con bị phế chỗ nào?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chân bĩu môi. "Cha à, gần đây con thấy mệt mỏi lắm, thậm chí sáng nay Trần Chiêu đi từ khi nào mà con còn không biết, trước đây con chưa từng như vậy..."
Tề Quốc công ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói. "Con nhìn cha đi, nói xem tối hôm qua còn và thái thượng hoàng lăn qua lăn lại bao nhiêu lần?"
Hôm qua Triệu Chân làm chuyện trước đây nàng chưa từng làm, tuy không làm tổn thương đến đứa nhỏ nhưng lại tốn sức, xong việc nàng đã ngủ mất, mệt vô cùng.
Triệu Chân cúi đầu nhỏ giọng nói. "Không lăn qua lăn lại gì cả."
Tề Quốc công khinh thường. "Hừ, nhìn cái đồ ăn vụng thịt sống không chùi mép như con đã biết không có chuyện gì tốt, không phải cha đã nói với con rồi sao, có thể khắc chế được hay không? Bây giờ con làm mẹ rồi, không phải là trẻ con nữa!"
Triệu Chân lẩm bẩm. "Con cũng có còn là trẻ con đâu." Dứt lời, nàng gắp một miếng thịt lên ăn, vừa nuốt xuống trong bụng đã dâng lên cơn buồn nôn, nàng đặt đũa xuống, tức giận nói. "Cuộc sống này rốt cuộc có qua được không?"
Tề Quốc công bị nàng dọa cho hoảng sợ, vỗ lưng cho nàng. "Con gái ngoan, nữ nhân mang thai lúc nào cũng phải chịu khổ, cha cũng thương con, nhưng chuyện này sao xử theo lý cho được? Con đừng nóng vội, chịu đựng thêm 8 tháng nữa chẳng phải là xong rồi hay sao?" Dứt lời, ông chân thành nói. "Cha nói cho con, cha cũng có lần ngủ một giấc tới sáng không biết gì, chính là lúc vừa mới thành thân với mẹ của con, không biết kiềm chế, trút hết sức mình, đây không phải chuyện gì lớn cả, nghỉ ngơi một chút là được rồi, con đừng tức giận, chuyện này không liên quan gì tới đứa trẻ trong bụng đâu."
Triệu Chân nghe xong hơi tức giận, nói. "Cha, người không biết xấu hổ gì cả."
Tề Quốc công hừ một tiếng. "Nếu như cha cần thể diện thì có con nhóc như con hay sao? Thôi, con đừng đụng tới cháu của ta nữa, con để cho cháu trai ta lớn đi, ăn thêm mấy miếng, bớt ăn đồ dầu mỡ." Dứt lời, ông gắp rau xanh vào bát cho Triệu Chân.
Tuy Triệu Chân buồn nôn nhưng lại sợ đứa nhỏ trong bụng bị đói nên nàng miễn cưỡng ăn vài miếng rau, vừa ăn vào đã thấy ngon miệng, nàng ăn một bát rau xanh kèm cháo.
Triệu Chân sờ bụng: Lẽ nào đứa nhỏ này thích ăn chay sao? Theo cha nó.
"Cha, sáng nay Trần Chiêu rời đi thế nào?"
"À, sáng sớm đi ra ngoài mua đồ với hạ nhân rồi lẻn đi. Con đừng lo lắng, bên cạnh người có cao thủ, không xảy ra chuyện gì đâu."
Triệu Chân gật đầu, chàng ra ngoài bình an là được, vốn nàng còn định tiễn chàng một đoạn.
Thẩm Kiệt lúc này đã bãi triều quay về, bình thường sau khi bãi triều hắn sẽ tới quân doanh, hôm nay lại đặc biệt tới đón Triệu Chân. "Trưởng tỷ, hôm nay tỷ quay lại quân cùng đệ sao? Hay là nghỉ ngơi một ngày rồi mới đi?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chân cầm khăn lên lau miệng. "Hôm nay đi đi, không được chậm trễ, ta còn phải hồi cung nữa. Ta lo cho Tục Hoa." Nói rồi, nàng đứng dậy. "Đúng rồi, nó viết thánh chỉ rồi sao?"
Thẩm Kiệt lấy thánh chỉ trong ngực ra cho nàng xem. "Đã viết rồi, bệ hạ nói nếu sau này trưởng tỷ cần thì không cần hỏi ngài, bảo Thái thượng hoàng viết thay là được."
Triệu Chân xem thoáng qua thánh chỉ, hừ một tiếng. "Mặt mũi cũng lớn lắm, có ai mượn nó can dự đâu? Nếu ngọc tỷ không ở chỗ nó thì ta đã bảo phụ hoàng nó viết lâu rồi."
Thẩm Kiệt đưa cho nàng một cái hộp. "Trưởng tỷ, bên trong là ngọc tỷ, bệ hạ chuẩn bị sẵn cho hai người."
Trên hộp có dán giấy niêm phong, Triệu Chân xe giấy niêm phong, mở hộp ra nhìn thoáng qua, đếm sơ sơ cũng có năm cái, đứa nhỏ này rốt cuộc cũng biết cẩn thận, ngay cả cái này cũng chuẩn bị xong. "Được rồi, đệ tìm cơ hội gửi cho Trần Chiêu đi."
Thẩm Kiệt nghe nàng nói xong trái tim căng thẳng cũng được thả lỏng hơn một chút, hắn vẫn luôn sợ trưởng tỷ không tin tưởng hắn nữa. Bây giờ trưởng tỷ có thể giao cho hắn một chuyện quan trọng như vậy chứng minh trưởng tỷ vẫn tin tưởng hắn. Lần này hắn sẽ không bao giờ phụ lòng tin của trưởng tỷ.
***
Khi Triệu Chân tới Thần Long Vệ, mọi người đang tập luyện, chuyện nàng trở về phải đợi tới buổi tập trung ăn trưa mới có thể nói.
Triệu Chân nhìn xung quanh nhưng không thấy Trần Chiêu đâu. "Chàng ấy ở đâu? Không quay về sao?"
Đương nhiên Thẩm Kiệt biết người nàng hỏi là ai, bèn trả lời. "Tỷ phu không nói cho tỷ sao? Huynh ấy không định quay về Thần Long Vệ, trước kia huynh ấy tới Thần Long Vệ cũng vì trưởng tỷ, bây giờ mối quan hệ của hai người đã ổn ddingj, huynh ấy phải dành càng nhiều tâm sức hơn để giải quyết những chuyện khác."
Chàng không về? Triệu Chân đột nhiên cảm thấy lực hấp dẫn của Thần Long Vệ đối với nàng không quá lớn...Không được! Nàng không thể bị sắc đẹp làm lu mờ đầu óc, làm lỡ chính sự vì Trần Chiêu được. Chàng không tới thì không tới thôi!
Tới trưa, khi mọi người tề tựu đông đủ, Thẩm Kiệt đích thân đọc thánh chỉ, nội dung là: Bệ hạ đánh giá cao tài năng của Triệu Cẩn, phong nàng làm Thượng võ Giáo úy, quan cư lục phẩm, được phái tới Thần Long Vệ