ĐẾ HOÀNG THƯ
Tác giả: Tinh Linh
Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, Cung đình hầu tước, HE.
———
Edit: Gấu Gầy
CHƯƠNG 1
Mặt trời mới mọc chiếu rọi tia nắng ban mai, lười nhác dừng ở ngoài điện. Cung điện nguy nga như thường lệ, nghênh đón ba ngày một lần lâm triều.
Trong mấy chục năm từ khi Đại Tĩnh lập quốc, Gia Ninh Đế tuy xây dựng tích luỹ rất nhiều quyền lực song từ trước đến nay vẫn luôn chấp nhận lời khuyên của các cận thần. Triều đình thường xuyên tranh luận không thôi, mỗi người mỗi ý. Nhưng hôm nay tình huống có chút đặc biệt, chúng thần cụp mi rũ mắt nhìn phó tướng giữa điện, đóng chặt miệng như tò he Bồ Tát.
"Triệu ái khanh, khanh lặp lại sở tấu vừa rồi một lần nữa."
Hoàng đế trên ngai vàng vẻ mặt uy nghiêm, tay đặt ở đầu rồng, dáng vẻ nghiêm nghị có chút ngớ người.
Phó tướng Triệu Cẩn Thạch người mặc khôi giáp, bôn ba ngàn dặm, dãi gió dầm mưa, trải qua mấy trăm lần chiến hoả uy vũ đang nửa quỳ trên triều, nghèn nghẹn nhỏ giọng bẩm báo:
"Hồi bệ hạ..."
"Triệu khanh, cứ nói!"
Gia Ninh Đế trầm giọng, mắt hơi trừng.
"Bệ hạ, An Lạc trại đưa tin tới, tình nguyện nghe theo an bài của triều đình, quy thuận Đại Tĩnh ta. Trại chủ Nhậm An Lạc nghe nói dung mạo Thái Tử Đại Tĩnh nổi tiếng khắp Trung Nguyên, nói trên dưới An Lạc trại không cần Đại Tĩnh trấn an, chỉ cần để nàng trở thành phi tần Đông Cung là có thể đổi lấy ba vạn thuỷ quân thề sống chết nguyện trung thành."
Bị Gia Ninh Đế vừa quát, Triệu Cẩn Thạch rùng mình, giọng nói trầm trầm vang vọng thành từng vòng trong đại sảnh. Vừa nghe thấy âm thanh này, các quan đồng loạt nhìn về phía tay trái, sắc mặt khác thường, tự mình cố gắng nhịn cười trước chủ ý cổ quái này.
Triệu phó tướng là một người thành thật, "Dung nhan Thái Tử Đại Tĩnh nổi danh khắp Trung Nguyên" hẳn là do Nhậm An Lạc nói, nếu là như vậy, trong lòng nên hiểu rõ, làm sao có thể tuỳ tiện nói ra trong triều.
Thanh niên bên tay trái rũ mắt xuống, trên người y phục màu đỏ thẫm, tư thế yên lặng trầm mặc, ngăn chặn sự tò mò không giải thích được của các vị quan đại thần đang nhìn trộm.
Trong điện Sùng An yên tĩnh, hoàng đế ở trên ngai vàng gõ nhẹ vào long ỷ, thần sắc khẽ biến rồi nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, cao giọng hỏi.
"Ồ? Ba vạn thuỷ quân thề sống chết nguyện trung thành? Lời này của Nhậm An Lạc là thật?"
Trong giọng nói của Gia Ninh Đế không phải không có kì quái, một câu này lại càng thêm chấn động, làm chúng đại thần không khỏi lo lắng, ngẫm lại lời nói của thiên tử.
"Hồi Bệ hạ, trong thư xin hàng viết, Quý tướng quân để vi thần khoái mã hồi kinh trình lên bệ hạ, nói đây là cơ hội khó được, hi vọng Bệ hạ cùng... Điện hạ suy nghĩ kỹ lại."
Triệu Cẩn Thạch hành quân mấy năm, tính tình thô lỗ, lời nói chẳng ra cái gì cả, nghe như là học thuộc lòng. Khổ nỗi đây chính là lời Quý tướng quân căn dặn phải tấu rõ.
Nếu không phải vì những điều kiện hoang đường vô lý mà trại chủ An Lạc trại đưa ra thì sẽ không đến lượt hắn hồi kinh để tranh công. Một quan đại thần lắc đầu, đáy mắt sáng tỏ.
Đại Tĩnh binh hùng tướng mạnh, lãnh thổ quốc gia mở mang, hai nước Bắc Tần cùng Đông Khiên nằm ở phía Bắc hoang vu, không coi là họa lớn, chỉ có bọn cướp Nam Hải tàn sát bừa bãi, quấy nhiễu vùng thành trì duyên hải. Thuỷ quân Đại Tĩnh lại bạc nhược, mấy chục năm vẫn luôn chưa tìm ra phương pháp giải quyết.
An Lạc trại đối với Đại Tĩnh mà nói, là một sự tồn tại kì quái lại đặc biệt. Ba mươi năm trước, Trung Nguyên đại loạn, các chư hầu thế gia hỗn chiến, Hàn gia ở phương Bắc nhất thống thiên hạ. An Lạc trại vốn là một phần nhỏ của vùng duyên hải Đông Nam, lúc ấy không được Thái Tổ cho vào mắt, liền bị xem nhẹ coi như bảo tồn. Về sau trải qua vài thập niên lớn mạnh, năm đó mấy trăm tiểu thổ phỉ chiếm núi làm vua, cho tới bây giờ đã có ba vạn thuỷ quân uy thế. Hơn mười mấy năm trước, tự xưng An Lạc trại, an phận ở một góc.
Triều đình đã mấy lần bao vây đàn áp, nhưng đều trở về vì không địch lại thủy quân, kể từ đó trở thành tâm bệnh. Cũng may, An Lạc trại tuy không thuộc về triều đình nhưng cũng chưa quấy nhiễu bá tánh, chỉ chiếm núi làm vua, làm hoàng đế trên đất của mình.
Nhưng Gia Ninh Đế không phải là một Hoàng đế ăn chay, làm sao có thể cho phép người khác ngủ ngáy khi nằm nghiêng bên cạnh? Vài năm gần đây, An Lạc trại bị bao vây đàn áp không ít lần, đều không công mà phản, lần này nếu quy hàng, sẽ mở ra uy thế của hoàng tộc, lại có thể lợi dụng ba vạn thuỷ quân kiềm chế thuỷ tặc Nam Hải, quả là một công đôi việc!
Chúng thần vì vậy cũng cân nhắc, chợt nhận ra việc An Lạc trại quy hàng tám chín phần mười là thành, họ đều cảm thông nhìn Thái Tử mà rơi nước mắt thương cảm.
Hơn mười năm trước, An Lạc trại vốn không có tên như vậy, chỉ gọi là thổ phỉ. Năm đó trại chủ vì sinh được con gái nên rất mừng, đem trại đổi tên thành An Lạc. Mấy năm trước lão trại chủ qua đời, nữ tử này tiếp quản vị trí trại chủ, bây giờ nàng ấy chắc hơn mười tám tuổi, nghe nói vô cùng thô lỗ, mạnh mẽ ngang ngược, là một nữ nhân cường đạo chính cống.
Ba vạn thuỷ quân đổi một vị trí phi tần, ngó sang vị Thái Tử gia có một không hai của triều đình, ai cũng thật sự nghĩ không thông việc này rốt cuộc là triều đình chiếm lợi, hay là nữ thổ phỉ thanh danh truyền xa được lợi hơn đây.
"Triệu khanh, việc này rất nặng, An Lạc trại đã có ý quy hàng, trẫm thấy cô nhi này rất có lòng trung thành, tuy rằng là chuyện tốt, nhưng việc này vẫn cần xem ý tứ của Thái Tử. Hoàng nhi, ngươi cảm thấy...?"
Gia Ninh Đế rũ mắt, cúi đầu nhìn, trên mặt mang theo ý cười, nhưng đáy mắt lại có vài phần thâm trầm.
Chúng thần đều thở dài trong lòng, Bệ Hạ a, nếu muốn ba vạn thủy quân dũng mãnh chiến đấu, cứ việc nói thẳng đi, lại còn hỏi ý Thái Tử có đồng ý hay không. Nếu Thái Tử từ chối, thiên hạ sẽ khiển trách, nói ngài trong lòng không có Hoàng đế cũng không có phụ thân. Thái Tử Đông Cung sợ là tránh không được hỉ sự này.
Ngoại trừ một đám đại thần có tâm tư khác, vài vị Hoàng tử cũng nổi lên ý tứ giễu cợt, bị nữ tặc lấy dung mạo tán thưởng làm trò, cầu hôn trước cả triều văn võ, Thái Tử lần này thể diện xem như ném đi được rồi.
"Phụ hoàng, nếu An Lạc trại trung thành quy thuận Đại Tĩnh, ba vạn thuỷ quân nguyện ý sát nhập vào doanh trại Tuý Nam, An Lạc trại từ nay giải tán, nhi thần nguyện dành một vị trí ở Đông Cung nghênh đón Nhậm An Lạc vào kinh."
Thái Tử Hàn Diệp tiến ra một bước, bình tĩnh trả lời Gia Ninh Đế.
Vài vị lão đại thần liếc mắt nhìn trộm Gia Ninh Đế, thấy nét mặt Bệ hạ lập tức dịu đi, thầm khen một tiếng. Thái Tử nói lời này thật hay, không những chỉ ra rằng An Lạc trại phải thành tâm quy thuận thì y mới có thể tiếp nhận hôn sự, còn đem ba vạn thuỷ quân hợp nhất với doanh trại Tuý Nam do bệ hạ khống chế, chính mình tuyệt không mơ tưởng đến thuỷ quân của An Lạc trại. Từ đó cho thấy, Thái Tử cam nguyện tự hạ thân phận, nghênh đón hôn sự cùng nữ thổ phỉ, sự hy sinh như thế chắc chắn sẽ được lòng đế quân và bá tánh.
Mấy vị hoàng tử cũng nghĩ đến tầng này, thầm hừ vài tiếng, sắc mặt có chút ngượng ngùng.
"Hoàng nhi nhân hậu thương dân, khiến trẫm vô cùng cảm động!"
Quả nhiên, Gia Ninh Đế vỗ tay cười to, giữa mày xẹt qua một tia sắc bén, nhìn về phía Lễ Bộ thượng thư: "Cung ái khanh, ngươi xem an bài tốt cho trại chủ An Lạc trại, nàng ngàn dặm xa xôi, đừng bạc đãi."
Đây là lần đầu tiên triều đình Đại Tĩnh thảo luận về địa vị của người trong Đông Cung. Bị điểm danh, Lễ Bộ lão thượng thư Cung Quý Chá
vội vàng tiến ra, khuôn mặt ngay thẳng có chút cân nhắc kính cẩn nói: "Bệ hạ, thần thấy phong vị Nhũ Nhân là thích hợp."
Tuy nói Nhậm An Lạc đem ba vạn thuỷ quân chiêu an, nhưng nàng dù sao cũng là thủ lĩnh thổ phỉ, người kết hôn cùng nàng vẫn là Thái Tử đương triều, Hoàng đế tương lai, lấy thân phận của nàng, Nhũ Nhân đã là cất nhắc lắm rồi, nếu không phải nhìn thấy tâm tình Hoàng đế rất tốt, Cung Quý Chá cũng sẽ không dám nói như vậy. Quả nhiên, một số quan viên chú ý đến thân thế gia tộc đã cau mày chuẩn bị can gián.
"Bệ hạ..."
Bị bỏ qua thật lâu, Triệu phó tướng nghe thấy không ổn, nhớ tới một chuyện đã quên bẩm báo, vội không ngừng tiến lên một bước chặn lời các quan.
Gia Ninh Đế bị hắn đột nhiên làm cho kinh ngạc, không vui nói:
"Triệu khanh có chuyện gì?"
"Bệ hạ, ở trong thư hàng, Nhậm An Lạc có nói, chỉ cầu phong vị..." Triệu tướng quân nhướng mày nhìn về phía Thái Tử xem xét , sau đó căng da đầu đáp: "Chính là phong vị Thái Tử Phi."
Yên tĩnh, mười phần yên tĩnh, hít thở thôi cũng ngại làm ảnh hưởng đến sự yên tĩnh này.
Toàn bộ điện Sùng An, thật thần kỳ, bởi vì ba chữ "Thái Tử Phi", ngay cả nhân vật luôn thích tranh đấu đến mức đỏ mặt tía tai cũng ngậm chặt miệng, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Hoang đường, hoang đường, quả thực là... hoang đường. Văn thần suy nghĩ nửa ngày, cũng không