Hậu sự của Tuệ Đức thái hậu được làm vô cùng đơn giản, đặt quan tài bên trong cung Vĩnh Thọ ba ngày, chỉ có Hoàng đế và hoàng thất thân thuộc tế bái. Không thụy hiệu, không truy phong, cũng không đưa đến Thương Sơn hợp táng với Thái tổ, nhưng cuối cùng vẫn do Minh vương dâng tấu, khuyên can chôn trong tổ lăng hoàng thất. Dù sao cũng là mẫu thân của Thiên tử, hơn nữa người cũng đã mất, tất cả cũng trở về cát bụi, dân chúng triều thần cũng không so đo nữa, nên đồng ý chuyện này.
Sau khi Thái hậu băng hà, vua Gia Ninh bệnh nặng một trận, tịnh dưỡng ở biệt viện hoàng gia, triều chính giao cho Thái tử nắm quyền. Thái tử từ lâu có hiền danh, còn có Hữu tướng dốc sức trợ giúp, triều chính trái lại được yên ổn. Chỉ là chúng thần vốn nghĩ phe cánh Thái tử sẽ mượn cơ hội này diệt trừ phe đối lập, lộng quyền chuyên chính, nào biết sau khi Thái tử nắm quyền lại tiếp nhận lời khuyên, công chính nghiêm minh, vốn hoàng tộc Hàn thị đã rối ren bất an cũng vì hành động lời nói của Thái tử mà có được cơ hội hít thở, hoàng uy dần được khôi phục.
Tuy vua Gia Ninh tịnh dưỡng ở biệt viện, nhưng vẫn không quên lời hứa ở trên điện Nhân Đức. Thánh chỉ miễn thuế mười năm và trợ cấp tướng sĩ tử trận cho Tấn Nam đã sớm giao cho Lễ bộ ban hạ, cũng tấn phong Chung Hải làm thủ tướng thành Thanh Nam, lệnh cùng Trương Kiên trở về Tây Bắc, bảo vệ thành Thanh Nam. Nhưng trong đó, làm người ta chú ý nhất lại là vua Gia Ninh hạ chỉ trùng tu phủ Tĩnh An Hầu, nghênh đón Tĩnh An Hầu Đế Tử Nguyên về phủ hồi triều.
Phủ Tĩnh An Hầu chiếm cả con phố phía Đông hoàng thành, vượt xa bất kỳ phủ đệ nào của công hầu, trùng tu lại quả là một công trình lớn. Đây cũng coi như chuyện vui duy nhất bên trong hoàng thành đầy mây mù, dân chúng hoàng thành hiện nay lại có thêm một sở thích, mỗi ngày khi nhàn rỗi không có chuyện gì đều thích đi dạo trên con phố này một lát, suy nghĩ khi nào phủ Tĩnh An Hầu sửa xong, chờ Tĩnh An Hầu quay lại phủ cũ.
Thoáng chốc như vậy, lại qua một tháng, mấy ngày nữa là ngày Tết, trong cung truyền ra tin, thân thể Thiên tử cũng đã hồi phục, cuối cùng bãi giá về cung, cũng xem như là nhiều thêm một chuyện vui.
Trong cấm thất của Tông Nhân phủ, An Ninh ngồi yên ổn, nhìn huynh trưởng Thái tử hiện nay nắm quyền một tháng triều chính càng thêm uy nghiêm, bĩu môi "Hôm nay lại mang cái gì đến?"
Thái tử mặc triều phục vàng nhạt, rõ ràng vừa mới bãi triều, hắn mở hộp vẫn còn nóng hổi, bưng ra một đĩa bánh Chiết Vân đặt trước mặt An Ninh "Sư phụ của lầu Tụ Hiền vừa mới làm ra đó, ta bảo Ôn Sóc canh trong quán, vừa ra lò liền đưa tới."
An Ninh chớp chớp mắt, có chút không tự nhiên, ho khan một tiếng "Hoàng huynh, muội cũng không phải tiểu cô nương còn mấy tuổi nữa, huynh như vậy làm muội sợ lắm."
Hàn Diệp dừng tay, nhìn về phía An Ninh "Ta biết tính cách muội mạnh mẽ, chuyện gì cũng thích gánh lấy một mình, nhưng An Ninh, ta là huynh trưởng của muội, là người mà muội có thể dựa vào bất kỳ lúc nào, chuyện muội không thích làm, không muốn làm, không chịu đựng được, ta đều có thể thay muội gánh vác. Từ nay về sau, dù có việc gì, muội không được giấu ta nữa."
Sau chuyện Đế gia, dù hoàng huynh bận rộn đến đâu, ngày nào cũng sẽ tới Tông Nhân phủ thăm nàng, nhưng cũng chưa từng nhắc lại chuyện đó, cũng chưa từng trách nàng làm chứng chỉ tội tổ mẫu trước điện Nhân Đức ...... An Ninh hơi nghiêng đầu "Hoàng huynh, là muội hại chết Hoàng tổ mẫu."
"An Ninh." Hàn Diệp trầm mắt, nghiêm túc nói "Chuyện này vốn là lỗi của tổ mẫu, không liên quan đến muội. Đế gia ......" hắn dừng một chút, ánh mắt có chút đau thương "Oan khuất quá nặng, những tướng sĩ kia quá vô tội."
An Ninh trầm mặc, thấy không khí có chút lạnh lẽo, cầm lấy bánh Chiết Vân trên tay Hàn Diệp, cho vào miệng rồi nuốt xuống "Hoàng huynh, bánh này ăn ngon lắm, ngày mai lại mang cho muội bánh này đi." nàng ăn thêm mấy cái, bắt đầu đứng dậy đuổi hắn "Về đi, về đi, một mình muội ở đây rất thoải mái thanh tịnh, nhanh về Đông cung của huynh đi."
Hàn Diệp mặc nàng, đứng dậy ra ngoài cấm thất, tới gần cửa, giọng nói có chút lắp bắp của An Ninh truyền tới, hắn dừng bước.
"Hoàng huynh, huynh đừng trách Tử Nguyên, là muội giấu chân tướng, không phải lỗi của nàng."
An Ninh cúi đầu, ánh mắt không phải không có khổ sở, nhưng cuối cùng lựa chọn thư thái. Trước điện Nhân Đức, nàng đã biết Tử Nguyên đang ép nàng lựa chọn, tuy rằng tàn nhẫn, nhưng nàng không có tư cách trách người khác.
Đôi giày đen có hoa văn hình rồng xuất hiện trong mắt, An Ninh ngẩng đầu, thấy Hàn Diệp quay lại, đứng trước mặt nàng.
Hàn Diệp giúp nàng vuốt phẳng nếp gấp trên vai, con ngươi sâu lắng bình ổn "An Ninh, ta biết, đây là lỗi của hoàng gia chúng ta, trước nay ta không trách nàng." hắn ôm An Ninh một cái, vỗ vỗ đầu nàng, ôn hòa cười cười, xoay người rời khỏi cấm thất, để lại một căn phòng yên tĩnh.
An Ninh ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Hàn Diệp đi xa, hốc mắt đột nhiên đỏ lên. Cuối cùng nàng cũng đã hiểu nguyên nhân của giây phút trầm mặc tĩnh mịch đó là gì khi hoàng huynh cõng Tử Nguyên nhìn thấy bọn họ xuất hiện dưới đáy cốc núi Hóa Duyên. Huynh ấy đã đoán được kết cục của ngày hôm nay từ rất lâu rồi, vì huynh ấy quá rõ ràng, không thể ngăn cản, nên cả đêm đó không muốn dừng lại cũng không rời đi.
Tử Nguyên, ngươi thông minh như vậy, hoàng huynh đã đoán được ngày này, ngươi thì sao?
Ban đầu dưới chân núi Hóa Duyên, chỉ có hoàng huynh là người duy nhất không muốn rời đi sao?
Bên ngoài Tông Nhân phủ, tuyết vẫn chưa ngừng rơi, trên mặt đất tích tụ lớp tuyết trắng dày đặc. Tiểu thái giám Cát Lợi bên cạnh Hàn Diệp thấy hắn ra ngoài, vội mở dù tiến lên đón, khom người muốn dẫn hắn vào xe ngựa.
"Không cần, để hành dinh với thị vệ về Đông cung, đưa dù cho ta." giọng nói lạnh lùng truyền tới, Cát Lợi ngẩn ra, nhìn về phía Thái tử "Điện hạ, qua mấy con phố là phố xá náo nhiệt, người mặc triều phục, sợ là ......"
Thân phận hiện nay của Thái tử càng thêm quý trọng, nếu sơ sót một chút, cửu tộc của hắn cũng không đền nổi.
"Mang áo lông lớn tới đây cho ta." ánh mắt Thái tử càng thêm uy nghiêm, trong lòng Cát Lợi run rẩy, vội lấy áo lông lớn choàng lên cho Thái tử, áo lông lớn rộng dày che kín triều phục vàng nhạt bên trong.
Thái tử cầm dù đi thẳng về phía đầu phố trống vắng khác trong nền tuyết. Lúc này Thái tử cải trang xuất hành thật sự ngoài ý muốn, trong lòng hoảng sợ, Cát Lợi nhanh chóng thay một bộ áo vải, để hành dinh về cung trước, chọn mấy thị vệ theo sau bảo vệ từ xa, bản thân bước thấp bước cao đuổi theo Thái tử.
Xung quanh Tông Nhân phủ thuộc về hoàng gia, rất ít người đi đường, trên phố trống không, chỉ có một mình Hàn Diệp, áo lông lớn màu đen phất qua nền tuyết, để lại một đường uốn lượn.
Hắn cầm dù, dáng vẻ hòa nhã nhàn nhạt. Cảnh tượng trên điện Nhân Đức lại hiện lên trước mắt, cứ như mới hôm qua.
Nhi nữ Đế gia, Đế Tử Nguyên, dù tất cả phản kích đều hợp tình lý, nhưng vẫn ngoài dự liệu. Đổi lại là hắn, cũng không thể làm tốt hơn. Đế gia quay lại triều đình Đại Tĩnh, rửa sạch oan khuất, rõ ràng là ý định ban đầu mười năm qua của hắn, nhưng hiện tại hắn chỉ thấy mỏi mệt.
Dung mạo đó, thật ra hắn đã nhìn thấy một lần khi say rượu ở phủ cũ Đế gia, có lẽ trong lòng hắn luôn hiểu rõ, nhưng chỉ là không muốn thừa nhận.
Bọn họ cuối cùng cách nhau quá xa, gánh vác quá nhiều, giống như Thái tổ và Đế gia chủ năm đó.
Đi qua những đường phố ồn ào, Hàn Diệp toàn thân cao quý, tuy không có thị vệ mở đường, dân chúng bình thường cũng không dám lại gần hắn. Cát Lợi phía sau nhìn dáng vẻ kia, thở phào một cái, chỉ cầu Thái tử điện hạ sớm dạo xong một chút, thuận lợi bình an theo bọn họ hồi cung.
Bóng dáng Thái tử đột nhiên dừng