Thân phận của Uyển Cầm được đồn đãi trong kinh nửa tháng, cả phố lớn ngõ nhỏ cũng nghe được, đến mức khả năng sai sự thật cơ bản cũng bị xóa sạch, tiểu thư công tử thế tộc cũng muốn nhìn nha đầu tiểu thư của phủ Tĩnh An Hầu này thêm một chút, nhưng từ sau khi án Tần phủ được vén lên, nàng không ra cửa lớn cũng không qua cửa nhỏ, khiến trong lòng mọi người đều ngứa ngáy, nhưng cánh cổng phủ Tĩnh An Hầu quá cao, không ai dám trực tiếp gửi thiệp, mời Uyển Cầm ra ngoài cho mọi người thưởng thức.
Dù bên ngoài có bao nhiêu sóng gió vì vụ án Tần phủ, Uyển Cầm mỗi ngày chỉ ở hậu viện của Hầu phủ, tưới hoa, nhổ cỏ, thỉnh thoảng viết thư pháp, rất rảnh rỗi. Hôm nay, nàng bưng chén trà đã pha xong đến thư phòng, nửa đường gặp thiếu niên chần chừ trong sân mãi không vào, ánh mắt hiện lên ý cười thản nhiên.
"Sao huynh lại tới đây? Muốn gặp tiểu thư sao?"
Ôn Sóc giật mình khi nghe thấy giọng nàng, xoay người gãi gãi đầu "Không phải, hôm nay ta tới để tặng muội một thứ."
Uyển Cầm thoáng thấy sự mệt mỏi trong mắt hắn, đặt chén trà lên bàn đá, giọng không kìm được "Nghỉ ngơi đã, uống ngụm trà, dáng vẻ này của huynh giống như đã mấy ngày không ngủ. Nói đi, huynh muốn tặng ta thứ gì?"
Ánh mắt Ôn Sóc hiện lên ý cười, gật đầu, theo nàng tới cạnh bàn đá, lấy một quyển trục từ trong tay áo "Ta nhờ sư phụ ở lầu Kim Ngọc bồi tranh lại, Uyển Cầm, đây là lễ vật sinh thần của muội."
Uyển Cầm ngẩn người, nhìn chằm chằm bức họa trong tay hắn, rũ mắt xuống "Ôn Sóc, ban đầu tiểu thư đưa bức họa này cho Điện hạ là vì ..."
"Ta biết." Ôn Sóc nhẹ giọng cắt ngang Uyển Cầm không được tự nhiên, cười nói "Tỷ là người thông minh như vậy, tới giờ chưa từng làm chuyện vô dụng, nhất định tỷ đã sớm nghĩ đến chuyện lật án giúp nhà muội, nên mới để muội vẽ bức họa này trước mặt Triệu thế tử, sau đó lại tặng cho Điện hạ, lúc ta đoán ra thân phận của muội, đã nghĩ đến rồi."
"Thế mà huynh còn giúp ta như vậy, ta biết huynh nhờ Hoàng đại nhân điều tra lại vụ án Tần gia, Ôn Sóc, ta đã lợi dụng huynh, huynh không cần đối xử với ta giống như trước nữa." bàn tay cầm chén trà của Uyển Cầm siết chặt, đón lấy ánh mắt Ôn Sóc, trong mắt ấm áp có chút ý quyết tâm.
Quả thật là lớn lên bên cạnh tỷ, nhìn thì hiền thục nhưng tính tình vô cùng cứng rắn. Khóe miệng Ôn Sóc cong lên, vỗ vỗ tay nàng "Uyển Cầm, đây sao gọi là lợi dụng chứ, ta tự mình phát hiện cũng được, muội nói trước với ta cũng như nhau, ta đều sẽ không bỏ mặc chuyện Tần gia. Ta là triều thần Đại Tĩnh, Tần lão đại nhân hàm oan, bỏ ra một phần sức cũng là chuyện nên làm. Ta biết phủ Tĩnh An Hầu mới vừa lấy lại được chỗ đứng ở kinh thành, án hoàng kim liên can rất rộng, nếu việc này do Đế gia vén lên, nói không chừng sẽ khiến Bệ hạ và triều thần sinh ra ác cảm. Ta không thân không thích, vừa hay thích hợp làm chuyện này nhất."
Vẻ ngoài có chút xanh xao, nhưng ánh mắt lộ rõ sự gian xảo khôn khéo, lại nói "Hơn nữa, bây giờ nghĩ lại, chuyện này cũng không hẳn là một mình ta ra sức, mấy ngày trước ta tìm được nhân chứng án hoàng kim, hẳn là tỷ sớm đã tìm thấy rồi giữ lại phải không?"
Uyển Cầm có chút kinh ngạc, nàng không ngờ Ôn Sóc lại thông minh như vậy, đoán được phần lớn mọi chuyện, gật đầu "Ta vốn nghĩ trước đó huynh bị lừa gạt, sau khi biết sự thật nhất định sẽ tức giận."
"Sao có thể. Nếu không phải tin ta, hai người cũng sẽ không để mặc ta nhúng tay vào chuyện này." Ôn Sóc lắc đầu "Có thể giúp Tần lão đại nhân làm chút chuyện, ta rất vui. Uyển ..." hắn dừng một chút, tinh thần hăng hái thêm "Hàm Du."
Uyển Cầm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng Ôn Sóc. Nàng vẫn luôn là một thiếu nữ có hơi quá mức an tĩnh, nhưng bỗng nhiên vào lúc này, đôi mắt nàng dường như sinh ra sức sống sáng lạn mãnh liệt.
Đây là tên nàng, Tần Hàm Du. Tổ phụ đã đặt lúc nàng chào đời, chín năm trước, sau khi nhà tan cửa nát thì không còn ai gọi nữa.
"Lúc ta tra hồ sơ vụ án Tần gia đã nhìn thấy, Hàm Du." Ôn Sóc gọi lần nữa, ánh mắt thành thật kiên quyết "Ta nhất định sẽ giúp muội tìm ra người hãm hại Tần gia, còn cả chân tướng của Tần gia."
Uyển Cầm nhìn hắn hồi lâu, giơ tay rót một ly trà nóng đưa tới trước mặt Ôn Sóc, cười cười, ánh mắt chậm rãi hồi tưởng.
"Ôn Sóc, người huynh biết vẫn luôn là Uyển Cầm, ta kể huynh nghe về Tần Hàm Du. Năm ấy ta sáu tuổi, tổ phụ thấy ta say mê vẽ tranh, hơn sáu mươi tuổi vẫn vất vả đích thân dẫn ta đến Thương Châu, bái làm môn hạ của sư phụ. Một năm sau, trong kinh truyền tới tin tổ phụ tham ô một trăm ngàn hoàng kim, tội chứng xác thật, phụ thân và tổ phụ đều bị phán xử trảm, ta và mẫu thân còn có những gia quyến khác của Tần phủ bị lưu đày Nam Cương."
Giọng Uyển Cầm vẫn an tĩnh trầm ổn như cũ, nhưng trong mắt không che giấu được vẻ u buồn. Ôn Sóc nhìn nàng như vậy, mím chặt môi, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, có một vẻ kiên quyết cứng rắn hiếm thấy.
"Dọc đường đi, mẫu thân vì ta mà kiệt sức, sau đó sinh bệnh, nhưng người rất kiên cường, vẫn luôn nói không sao, nói ta đã không còn phụ thân, không thể bỏ ta một mình lẻ loi trên đời, nói tổ phụ không tham ô, là bị người khác vu oan, nói sau này trưởng thành thì nhất định phải hồi kinh cáo ngự trạng. Mẫu thân nói rất nhiều, ta vẫn luôn nghe, vẫn luôn nhớ trong lòng, ta nghĩ, chỉ cần người không sao, sẽ không đòi hỏi gì nữa. Thế nhưng, lúc đi ngang qua núi lớn ngoài thành Đế Bắc, chúng ta gặp phải bọn cướp, những người đó gặp người liền gϊếŧ, trong lúc hoảng loạn mẫu thân giấu ta vào một chồng tuyết, ta muốn đi theo người, gào khóc muốn chạy ra, nhưng mẫu thân nói với ta ..."
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách đầy đau thương "Nếu ngay cả ta cũng chết, Tần gia sẽ không còn lại gì. Ta núp sau chồng tuyết, gắt gao cắn đầu ngón tay, tận mắt nhìn mẫu thân van xin, tận mắt nhìn người Tần gia bị tàn sát không còn một ai."
"Sau đó, những người đó bỏ đi, ta chạy ra từ sau đống tuyết, khóc lóc bò đến bên người mẫu thân, bọn cướp kia chưa đi xa, mẫu thân sợ bọn họ phát hiện ta còn sống, câu sau cùng nói với ta là 'mau chạy, tiếp tục sống'. Mẫu thân tắt thở, nhưng không chịu nhắm mắt, ta biết người không yên tâm về ta. Cho nên ta bắt đầu chạy, chạy sâu vào núi lớn, chạy suốt một ngày, chạy đến không còn sức lực, chạy đến cả người không còn cảm giác rồi ngã xuống đất, lúc ta nghĩ mình sẽ chết, ta gặp được tiểu thư."
"Sau đó, ta vẫn sống. Từ đây, trên đời này không còn Tần Hàm Du, chỉ có nha đầu Uyển Cầm của An Lạc trại chủ."
Ôn Sóc kiên định nhìn Uyển Cầm, gần như không nói ra được. Một bé gái bảy tám tuổi, gánh thâm thù trên lưng từng bước đi đến bây giờ, nàng đã khó khăn thế nào, cũng may ....... nàng gặp được tỷ.
Bây giờ nghĩ lại, cảnh ngộ của Uyển Cầm và Đế Tử Nguyên rất giống nhau, tính tình Uyển Cầm tuy nhìn dịu hiền, nhưng lại kiên cường hơn bất kỳ ai.
"Uyển Cầm ..." Ôn Sóc nhẹ giọng nói "Nếu mẫu thân của muội nhìn thấy muội bây giờ, nhất định sẽ rất được an ủi."
"Vì ta đã lật lại vụ án Tần gia sao?" Uyển Cầm cười khổ.
"Không phải, vì muội bình an trưởng thành, vẫn tiếp tục sống." Ôn Sóc cười cười, nói.
Uyển Cầm ngẩn người, sau đó mạnh mẽ gật đầu "Huynh nói đúng, mẫu thân nhất định sẽ vui mừng."
Hai người đã quen cãi vã ầm ĩ, đột nhiên mở rộng lòng mình trò chuyện thế này tuy có ấm áp nhưng cũng rất xa lạ. Uyển Cầm thường ngày rất trầm lặng tao nhã, nhưng bây giờ đối mặt với Ôn Sóc lại có chút không được tự nhiên khác thường, nàng tránh ánh mắt, chợt nhớ tới một chuyện, do dự một lúc mới nói "Ôn Sóc, có một chuyện vừa rồi ta chưa nói."
Thấy Ôn Sóc nhìn nàng, Uyển Cầm nói "Mấy năm trước, ta từng dùng thế lực của Đế gia âm thầm điều tra, năm đó khu vực ở Tấn Nam đều chịu sự uy hiếp của An Lạc trại, tuyệt đối không có bọn cướp nào dám cướp bóc dân chúng gần thành Đế Bắc, bọn cướp đuổi gϊếŧ gia quyến Tần gia kia không phải người bình thường, ta mất ba năm mới tra được lai lịch của những người này."
Ôn Sóc vẻ mặt nghiêm lại "Bọn họ do ai phái tới?" nếu không phải cướp, đuổi cùng gϊếŧ tận người Tần gia như vậy nhất định là sát thủ, người này hiển nhiên có liên quan đến vụ án hoàng kim năm đó.
"Quản gia Khương Hạo của phủ Tả tướng, ta tra được người này từng tiếp xúc với đám sát thủ kia, chỉ tiếc là đám sát thủ đã chết hết cách đây vài năm, không một ai sống sót."
Tả tướng? Ôn Sóc cau mày, mấy ngày nay tìm chứng cứ, hắn đã sớm nghi ngờ đến Tả tướng, suy cho cùng ngoài Tần lão đại nhân và Thôi thị lang đã chết, người duy nhất có khả năng làm chuyện này năm đó cũng chỉ còn Tả tướng, hiện giờ dù tra được có liên quan đến tướng phủ, nhưng không có chứng cứ xác thực chứng minh Tả tướng có liên can, nếu như người phái đến Giang Nam có thể tìm được Thôi tướng quân áp tải hoàng kim năm