Vào giữa trưa, xe ngựa ra khỏi cung điện lặng lẽ dừng lại ngoài phủ Tĩnh An Hầu. Triệu Phúc được khách khí mời vào Hầu phủ, khi nhìn thấy Đế Tử Nguyên thoải mái nằm phơi nắng trên ghế mây trong sân, hắn hít thở không thông, suýt chút đi gặp luôn lão tổ tông.
Xem kìa, cả kinh thành náo loạn hết cả lên, chỉ có mình nàng sống thoải mái nhất.
"Ây dô, Triệu công công, sao hôm nay người lại đến Hầu phủ vậy?" Đế Tử Nguyên vẫy tay chào hỏi với Triệu Phúc từ xa "Nào, đến đây cùng ngồi đi, hôm nay trời đẹp, phơi nắng thoải mái lắm."
Triệu Phúc thở dài. Đế gia và hoàng gia thù sâu như biển, Đế Tử Nguyên lại xem như chưa từng xảy ra chuyện này, khuôn mặt tươi cười hệt như Nhậm An Lạc trước kia.
Triệu Phúc ở trong cung mấy chục năm, cũng không đơn giản, hắn bước lên trước, cười thân thiết với Đế Tử Nguyên "Ai da, tiểu hầu quân của tôi ơi, lão nô làm gì có thời gian cùng người phơi nắng chứ, người mau cùng lão nô vào cung đi, Bệ hạ đang đợi gặp người đó!"
"Ồ? Bệ hạ muốn gặp ta?" Đế Tử Nguyên lười biếng nâng mắt, cong môi "Triệu công công, người đang gạt ta đó à, Bệ hạ sao lại muốn gặp ta? Ta mỗi ngày làm ổ trong phủ, đang nghĩ Bệ hạ ngày nào đó không nhịn ta được nữa, có phải sẽ ban cho ta một bình rượu không đây!"
Triệu Phúc thoáng giật mình, tươi cười trên mặt cũng cứng lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn Đế Tử Nguyên. Những lời đại nghịch bất đạo này, nàng không sợ truyền đến tai Bệ hạ sao, lá gan của Đế Tử Nguyên cũng quá lớn rồi chăng?
Đế Tử Nguyên nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên cười hì hì "Công công đừng trách, gần đây ta xem rất nhiều quyển kịch, thích kể chuyện cười, để công công giải sầu."
Triệu Phúc cười ngượng ngùng hai tiếng. Đế Tử Nguyên từ ghế mây chậm rãi đứng dậy, phủi phủi tay áo, nhanh nhẹn đi ra ngoài sân, từ xa truyền đến giọng nói "Triệu công công, Bệ hạ triệu kiến, không mau vào cung sợ là Bệ hạ tức giận sẽ ban cho ta một bình rượu thật đó!"
Sắc mặt Triệu Phúc thay đổi, vội vã theo sau Đế Tử Nguyên, rời khỏi phủ Tĩnh An Hầu.
Cùng lúc đó, trong Đại Lý Tự. Nha sai Ngô Dũng vội vã vào nội đường báo cáo với Ôn Sóc và Hoàng Phổ.
"Đại nhân, trong kinh có tin đồn hoàng kim biến mất cách đây chín năm được cất giấu ở biệt trang tướng phủ ngoài ngoại ô, đã có rất nhiều sĩ tử và dân chúng tụ tập ngoài nha phủ, nói hôm nay là ngày cuối của vụ án Tần phủ, khẩn cầu đại nhân phái nha sai lục soát, tìm ra chân tướng."
Hoàng Phổ nhìn dáng vẻ hài lòng của Ôn Sóc, cười nói "Ôn thị lang, ngươi đã tốn không ít sức lực nhỉ." chỉ trong nửa ngày, dân chúng và sĩ tử đã tụ tập trước Đại Lý Tự, rõ ràng là có người làm ầm lên nên mới có được hiệu quả nhanh chóng này.
Ôn Sóc xuỵt một tiếng, chớp chớp mắt "Một chút thủ đoạn nhỏ không lọt được vào mắt đại nhân."
"Nào có, thị lang rất thông minh." Hoàng Phổ sờ râu, liếc nhìn sắc trời "Thời gian vừa vặn. Ngô Dũng, đi nói với dân chúng và sĩ tử bên ngoài, bổn quan nhất định không phụ lòng mong đợi, cho mọi người một câu trả lời. Lập tức triệu tập nha sai, theo bổn quan đến biệt trang ngoại thành."
"Vâng, đại nhân." Ngô Dũng lớn tiếng đáp lại, hùng hổ chạy ra tiền sảnh.
Một lúc sau, cửa phủ Đại Lý Tự được mở ra, Hoàng Phổ và Ôn Sóc uy phong lẫm liệt dẫn nha sai hùng dũng đi về phía ngoại ô, bỏ lại dân chúng và sĩ tử đang háo hức phía sau.
Sau nửa nén hương, Hoàng Phổ và Ôn Sóc dừng trước biệt trang ngoài ngoại ô, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Khương Hạo và thị vệ canh giữ trước cửa.
"Hoàng đại nhân, Ôn thị lang." Khương Hạo ôm quyền, đúng mực nói "Đây là phủ riêng của tướng phủ, lão phu nhân dùng để lễ Phật, không biết hai vị đại nhân dẫn nha sai đến đây là vì chuyện gì?"
Hoàng Phổ cao giọng nói "Khương Hạo, có người mật báo hoàng kim biến mất cách đây chín năm được cất giấu ở biệt trang, bổn quan muốn vào lục soát, ngươi tránh ra."
Nha sai phía sau nghe vậy muốn tiến lên, Khương Hạo ở phía trước ngăn lại "Đại nhân, chỉ là một lời đồn vô căn cứ, lão gia nhà ta đứng đầu Nội các, lão phu nhân là nhất phẩm cáo mệnh, sao người có thể tùy ý phái người xông vào?"
"Khương Hạo! Năm đó, Tần lão đại nhân chết oan cũng là nguyên lão hai triều, người trong Nội các, nếu hoàng kim thật sự được giấu trong biệt trang, Tả tướng chính là người năm đó hãm hại trung lương. Hoàng đại nhân phụng mệnh của Bệ hạ tra kỹ án này, tại sao không được lục soát?" Ôn Sóc nhảy xuống ngựa, giọng nói vang vọng trước cửa biệt trang.
Lúc này, nhiều dân chúng và sĩ tử ngồi xe ngựa đi theo phía sau cũng đuổi tới. Đúng là muốn xem chân tướng, nhưng lại có ý muốn xem náo nhiệt nhiều hơn.
Khương Hạo híp mắt, nhìn dân chúng xung quanh một lượt, lộ ra nụ cười quái dị nhìn Ôn Sóc "Ôn thị lang, lão gia nhà ta vừa đến Đông cung gặp Thái tử điện hạ, vụ án này có kết quả thế nào còn chưa nói chắc được. Người đó, vẫn là nên tự cầu nhiều phúc đi!"
Ôn Sóc và Hoàng Phổ híp mắt nhìn tên quản gia kiêu ngạo này của tướng phủ, cũng không biết dựa vào sức mạnh từ đâu ra, nhưng biết Tả tướng đến Đông cung ắt có thứ để bảo vệ, trì hoãn thời gian sẽ chỉ càng bất lợi. Hai người nhìn nhau, gật đầu.
Ôn Sóc tiến lên một bước, nghiêm túc nói "Không cần ở đây nói lung tung, Điện hạ xưa nay công chính nghiêm minh, tuyệt đối sẽ không bao che cho bất kỳ ai. Khương Hạo, ngươi cản không cho chúng ta vào trong, xem ra trong biệt trang quả thật có bảo bối!"
Khương Hạo hô hấp ngưng trệ, nhớ tới phân phó của Tả tướng, lùi về một bước "Ôn thị lang, người đang nói gì vậy, ta chỉ muốn bảo vệ thể diện của tướng phủ chúng ta mà thôi. Nếu người thật sự muốn lục soát, cũng không phải không thể, chỉ là nếu lục soát không thấy hoàng kim ......"
Nhìn vẻ mặt khiêu khích của Khương Hạo, Ôn Sóc tiến lên, chắp tay sau lưng, nét mặt nghiêm túc "Nếu lục soát không thấy hoàng kim, Ôn Sóc sẽ gánh chịu hậu quả, đích thân vào cung thỉnh tội với Bệ hạ và Tả tướng, cởi bỏ quan bào, bị giáng làm thứ dân cũng không sao."
Thiếu niên mười lăm tuổi, mặc triều phục xanh lục đai gấm, cả người chính khí, khiến mọi người chú ý, lúc này dân chúng và sĩ tử đều hô lên 'hay lắm'.
Ánh mắt Hoàng Phổ lộ ra tán thưởng, khẽ gật đầu, nhảy xuống ngựa, bước tới cạnh Ôn Sóc "Thêm cả bổn quan, bổn quan xưa nay làm việc rõ ràng, nếu lục soát không thấy hoàng kim, bổn quan nhất định sẽ cùng tiến cùng lui với Ôn thị lang, đích thân đến thỉnh tội với tướng gia."
Hoàng Phổ có gương mặt của quan thanh liêm nghiêm túc, một tiếng hô vô cùng khí khái. Khương Hạo bị khí thế của một già một trẻ này lấn át, lùi lại một bước nói "Hai vị đại nhân nếu đã chắc chắn như vậy, nô tài liền nhường đường, để hai vị đại nhân dẫn người vào lục soát biệt trang, người đâu, mở cửa!"
Lời vừa dứt, thị vệ canh giữ biệt trang đẩy cửa ra. Ôn Sóc phất tay, cùng Hoàng Phổ dẫn nha sai vào biệt trang.
Ngoài biệt trang, dân chúng háo hức trông đợi, chỉ mong hai người này tìm được thứ gì đó, nếu không triều đình sẽ mất đi hai vị quan tốt.
Đông cung, Tả tướng được tổng quản cung kính dẫn đến ngoài thư phòng, ông hít thở một hơi, đẩy cửa bước vào.
Thái tử mặc thường phục xanh sẫm, ngồi bên bàn thưởng trà, thấy ông vào, tay nhẹ nâng "Tướng gia hôm nay