Thư phòng Đông cung, Tả tướng nhếch miệng cười, thong thả an nhàn.
Hàn Diệp có thể nói là hình mẫu trữ quân của các triều đại, làm Thái tử mười mấy năm, triều thần kính trọng, có được lòng dân. Ngay cả đế vương hay bắt bẻ như vua Gia Ninh cũng chưa từng nửa lời bắt lỗi, Tả tướng và Đông cung tranh đấu mấy năm, vẫn luôn cụp đuôi thành thật làm tròn bổn phận thần tử, chưa từng có cơ hội nở mày nở mặt như vậy. Lúc này ông thậm chí còn bắt đầu cảm tạ sự tồn tại của Đế gia, nếu không phải vì điểm yếu này, Thái tử sẽ không nằm trong sự khống chế của ông.
Tả tướng vuốt râu đứng trước bàn, đợi Hàn Diệp trả lời. Ngụy Gián và Ôn Sóc, dù Thái tử có mất mạng cũng sẽ bảo vệ hai người này, ông ta chỉ phạm phải tội tham ô quân nhu nhỏ nhỏ thì đáng là gì?
Hàn Diệp nhìn Tả tướng hồi lâu, sắc mặt trầm tĩnh, cười rộ lên "Thì ra hôm nay tướng gia đến Đông cung là vì chuyện này, tướng gia ngồi đi, thời gian còn sớm, tướng gia đã quen việc mua bán, có chuyện gì cứ từ từ nói với ta."
Câu trả lời này khác xa với những gì Tả tướng mong đợi, chẳng phải Hàn Diệp nên cầu xin ông giữ bí mật, cứu đám người này sao, tại sao lời này lại biến thành ông tới cầu cứu Thái tử rồi? Ông ngẩn người, cao giọng nói "Điện hạ không nghe thấy vừa rồi lão thần nói gì sao?"
Giọng nói này đã mất đi bình tĩnh trước đó, ngược lại có mấy phần nhụt chí.
Hàn Diệp nâng mắt, ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc "Tướng gia tuy tuổi đã lớn, nhưng vẫn tràn đầy sức sống, ta dĩ nhiên nghe thấy. Phụ hoàng từng nói tướng gia tâm tư cẩn mật, năm đó ở vương phủ giúp đỡ người rất nhiều, bây giờ ta bằng lòng tin rồi. Ta không ngờ chuyện này giấu được phụ hoàng, lại không qua mắt được tướng gia." hắn ngước mắt, ôn hòa nhẹ nhàng nói "Tướng gia nói không sai, Ôn Sóc đích thực là Đế Tẫn Ngôn."
Thấy Hàn Diệp không phủ nhận, trong lòng Tả tướng nhẹ đi "Điện hạ, đây ...... là tội khi quân đó."
"Ta dĩ nhiên biết, trẻ người non dạ phạm phải sai lầm, để tướng gia chê cười rồi. Tướng gia muốn gì, chi bằng ngồi xuống từ từ nói, đây là chuyện lớn, một hai câu nói không rõ được." Hàn Diệp gấp lại tấu chương, chỉ vào ghế gỗ bên cạnh, cao giọng nói "Người đâu, đổi chén trà sâm khác cho tướng gia, chuẩn bị ít điểm tâm."
Tiểu thái giám ở ngoài phòng đáp lời bước vào, cười mỉm mời Tả tướng ngồi. Một lúc sau đã mang chén trà sâm nóng hổi và điểm tâm thơm ngon vào.
Hàn Diệp làm trữ quân mấy năm, trước giờ uy nghiêm lạnh lùng, chưa từng vui vẻ hòa nhã như hiện giờ. Trong lòng Tả tướng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không tiện phớt lờ sắc mặt của hắn, miễn cưỡng đè nén kỳ lạ trong lòng ngồi một bên. Rõ ràng là ông chiếm lấy cơ hội, sao lại giống như bị Thái tử dắt mũi đi vậy.
Nhấp một ngụm trà, Tả tướng nhìn sắc trời, lên tiếng "Điện hạ có lẽ còn nhiều thời gian, nhưng lão thần không còn nhiều thời gian để đợi, vẫn mong Điện hạ ban chỉ, ngăn cản Ôn Sóc và Hoàng Phổ lục soát biệt trang. Chỉ cần Điện hạ bảo vệ lão phu lần này, lão thần tuyệt đối sẽ không báo cáo với Bệ hạ về thân phận của Ôn Sóc. Nếu Điện hạ không đồng ý ......" ông bày ra tư thế giả vờ đứng dậy, chắp tay "Lão thần bây giờ phải vào cung thẳng thắn báo chuyện hoàng kim, thỉnh tội với Bệ hạ."
"Tướng gia đừng gấp." Hàn Diệp nhíu mày hồi lâu, vỗ tay một cái "Vào đây."
Tổng quan Đông cung đợi ở ngoài cửa bước vào, đứng trước ngự án. Hàn Diệp lấy ra một tờ giấy trắng, nhấc bút viết lên đó mấy chữ, gấp lại đưa cho tổng quan gửi đi "Phái người đưa đến biệt trang ngoại ô, giao cho Ôn Sóc, nói là lệnh của ta, bảo hắn làm theo những gì trên đó viết."
"Vâng." tổng quan hành lễ, cung kính nhận thư từ trong tay Hàn Diệp, xoay người vội rời khỏi thư phòng.
Dù Tả tướng không thấy những gì viết trên đó, nhưng ông cũng biết Hàn Diệp đã thỏa hiệp, dù vụ án của Tần gia có quan trọng đến đâu thì cuối cùng cũng không thể sánh với vị trí của Ôn Sóc trong lòng Thái tử. Sắc mặt ông dịu đi, cười nói "Ân này của Điện hạ, lão thần ghi nhớ trong lòng, lần này Điện hạ trượng nghĩa như vậy, lão thần cũng không dám quấy rầy nữa, thần cáo từ."
Hàn Diệp gọi ông lại, vẫy vẫy tay, chỉ vào trà sâm nóng hổi và điểm tâm trên bàn "Tướng gia cần gì vội vàng hồi phủ, hôm nay tướng gia đến Đông cung, hẳn không chỉ vì chuyện ngăn cản Ôn Sóc điều tra án hoàng kim. Tướng gia có gì muốn chỉ giáo, chi bằng nói rõ một lần."
"Điện hạ nặng lời rồi, Điện hạ là quân, lão thần nào dám chỉ giáo Điện hạ." Tả tướng đảo mắt, giả vờ nói một câu khước từ, nhìn Hàn Diệp cười cười, mới nói "Chẳng qua lão thần quả thật có một chuyện muốn nhờ Điện hạ giúp đỡ."
Hàn Diệp nhướng mày "Có phải vì Cửu đệ?"
"Điện hạ, Cửu hoàng tử tính tình bướng bỉnh, không phải là nhân tài dẫn binh, chiến trường không có mắt, lão thần đã lớn tuổi, luôn lo lắng ngày nào đó người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh. Chiêu nhi trước giờ luôn tôn kính Điện hạ, vẫn mong Điện hạ nể tình huynh đệ, khuyên nhủ Bệ hạ, để Cửu hoàng tử sớm ngày hồi kinh." ông nói xong đứng dậy chắp tay, ngược lại có mấy phần thành khẩn.
"Tướng gia, ban đầu là ông tự mình góp lời với phụ hoàng, phụ hoàng mới đưa Cửu đệ đến Tây Bắc. Nếu ta đi nói, phụ hoàng sẽ nghĩ ta lòng dạ hẹp hòi, không thể chấp nhận được huynh đệ ruột thịt nắm binh quyền trong tay, chỉ sợ phụ hoàng sẽ không nghe lời khuyên của ta." Hàn Diệp gõ gõ bàn, thản nhiên nói. Lời này không từ chối cũng không đồng ý, như thể đang đánh thái cực.
Tả tướng ban đầu gửi Hàn Chiêu đến Tây Bắc, vì muốn Hàn Chiêu có địa vị trong quân doanh Tây Bắc, kết giao với các đại tướng khác của Thi Nguyên Lãng. Nào ngờ vua Gia Ninh trực tiếp đưa Hàn Chiêu đến biên giới Bắc Tần, ngày ngày cực khổ canh giữ thành trì, không có ích lợi gì.
Ông biết Thái tử vừa rồi bị tính kế một lần, trong lòng nhất định không thoải mái, Hàn Diệp dù sao cũng là trữ quân, không thể ép buộc hết lần này tới lần khác. Cho nên Tả tướng đổi ý, bắt đầu tính toán phải nói thế nào mới có thể khiến Hàn Diệp cam tâm tình nguyện đồng ý chuyện này.
Hàn Diệp thờ ơ rũ mắt, che giấu tia lãnh đạm thoáng qua trong mắt. Nhìn về hướng hoàng thành ngoài cửa sổ qua màn sương lượn lờ trên tách trà, khẽ