Đêm khuya, vua Gia Ninh trở về tẩm điện, dọc đường ho khan không ngừng. Tông Nhân phủ quả nhiên là khắc tinh của hoàng gia, ông mới đến đó một chuyến, ở lại nửa canh giờ, lại giống như già đi mười tuổi.
Triệu Phúc đỡ ông ngồi xuống giường, nóng lòng muốn triệu thái y, thì bị vua Gia Ninh ngăn lại "Thái tử phạm phải tội lớn, Trẫm lại triệu thái y vào cung, ngày mai tấu chương khuyên can Thái tử không hiểu cho vua cha sẽ chất đầy thành núi. Ngươi đi lấy mấy viên thuốc tới đây, bí mật triệu Phương Giản Chi hồi kinh."
Triệu Phúc ngẩn người, thấp giọng đáp 'vâng'. Phương Giản Chi bị vua Gia Ninh giáng chức trở về Giang Nam vì chuyện tử thai vài tháng trước. Lần này Bệ hạ triệu hắn về kinh, sợ rằng ông đã hạ quyết tâm không để cho triều thần biết thân thể ngày càng suy yếu, xem ra Bệ hạ vẫn không muốn phế bỏ Thái tử.
Triệu Phúc thở dài, Bệ hạ lòng dạ sắt đá, máu lạnh vô tình, nhưng đối với Thái tử thật sự rất tốt, có vị hoàng tử nào mà không trở thành bàn đạp cho Thái tử? Ngũ hoàng tử yêu thích Phật pháp, Bệ hạ âm thầm đồng ý. Mộc vương bị phế, Bệ hạ âm thầm ủng hộ. Triều thần đều biết Bệ hạ yêu thương Cửu vương gia, nhưng nghĩ thoáng một chút, so sánh một chút thì sẽ biết người Bệ hạ thật sự quan tâm là ai. Năm đó Thái tử đến Tây Bắc, trực tiếp nhận ấn soái nắm giữ một trăm ngàn thiết quân, chỉ dưới quyền Thi lão nguyên soái. Nào giống như Cửu vương gia, bị phái đến trấn giữ trấn nhỏ ngoài biên cương, cách xa binh quyền.
Nhiều năm qua, các chư vương dòm ngó quyền lực lớn mạnh, sự sủng ái của Đông cung ngày càng giảm sút. Chỉ có hắn là nhìn rõ nhất, người kế thừa được Bệ hạ lựa chọn từ đầu đến cuối chỉ có Thái tử. Dù năm đó Thái tử tự ý sửa đổi thánh chỉ ở thành Đế Bắc, bảo vệ Đế Tử Nguyên mười mấy năm qua, Bệ hạ cũng chưa từng dao động. Bệ hạ tức giận vì sự kiên trì của Thái tử, đồng thời cũng vì tính cách này nên càng tán thưởng Thái tử. Loại tình cảm như vậy chỉ có thể nhìn thấy ở vị đế vương phức tạp như vua Gia Ninh.
Triệu Phúc vừa nghĩ vừa lấy thuốc từ phòng trong ra, đỡ vua Gia Ninh uống thuốc.
Gương mặt vua Gia Ninh vẫn còn mang theo sự tức giận "Nghịch tử, những chuyện Trẫm làm còn không phải vì nó sao. Nó thà nhận tội vì những người không liên quan, cũng không muốn hiểu cho nỗi khổ của Trẫm! Bây giờ đến cả ngôi vị Thái tử nó cũng không muốn làm, không làm càng tốt, ngày mai Trẫm triệu Tiểu Cửu trở về, Trẫm không tin không ai cần ngôi vị trữ quân của Trẫm!"
Vua Gia Ninh kho khan vài tiếng, Triệu Phúc biết ông chỉ đang nói lời tức giận, vỗ vỗ lưng khuyên nhủ "Bệ hạ, tính cách của Điện hạ nhân từ hòa nhã, có tình cảm sâu đậm với công chúa An Ninh, hiện tại ngài ấy đã biết được chân tướng, dĩ nhiên sẽ không chấp nhận được, đây cũng là chuyện bình thường. Điện hạ trước nay luôn kính trọng người, bây giờ chẳng qua chỉ là tức giận một chút thôi, ngày sau Đại Tĩnh chúng ta vẫn phải dựa vào Điện hạ mới được. Hơn nữa lần này Tả tướng phạm tội tày trời, tự tìm đường chết, cũng không thể trách Thái tử điện hạ."
Triệu Phúc ngừng một lát, nói một câu đặc biệt có ẩn ý sâu xa "Bệ hạ, nếu Thái tử điện hạ từ bỏ giang sơn, ngày sau do hoàng tử khác lên ngôi. Có Tĩnh An Hầu ở đây, sợ là tân đế sẽ bị khống chế!"
Triệu Phúc nhìn Hàn Diệp lớn lên, tình cảm không giống như bình thường, tự nhiên sẽ nói giúp vài lời, hơn nữa, lời này cũng là vua Gia Ninh muốn nghe.
Sắc mặt Vua Gia Ninh tối sầm lại, vẻ mặt có chút kiềm chế. Hồi lâu sau, lạnh lùng thốt ra một câu "Trẫm sao có thể để nàng ta sống đến lúc tân đế lên ngôi."
Giọng nói đầy tàn ác, dù là Triệu Phúc vốn quen với sinh tử cũng không khỏi giật mình. Hiện tại Bệ hạ đã có ý muốn gϊếŧ Đế Tử Nguyên, không kém gì khi tiêu diệt Tĩnh An Hầu năm đó. Năm đó Bệ hạ đã hủy gia tộc trăm năm Đế gia và tám mươi ngàn quân Đế gia chỉ trong một ý nghĩ, cũng không biết lần này sẽ dấy lên gió tanh mưa máu thế nào?
Đúng lúc này, có tiếng tiểu thái giám nhỏ giọng bẩm báo ngoài điện.
"Bệ hạ, Tề tần nương nương cầu kiến."
"Không gặp! Bảo nàng ta về cung Chung Tú!" giọng thiếu kiên nhẫn của vua Gia Ninh vọng ra từ nội điện.
"Bệ hạ! Nương nương cứ quỳ trên đất, không chịu đứng dậy." ngoài điện, tiểu thái giám nhìn Tề tần sắc mặt tái nhợt trên thềm đá xanh, run cầm cập sắp khóc đến