Đế Tử Nguyên tửu lượng không tốt, cả người đầy mùi rượu quay về phủ Tĩnh An Hầu.
Lạc Minh Tây vẫn đang đợi nàng ở thư phòng, thấy nàng vừa vào thư phòng đã lăn xuống giường ngủ, hắn bất lực lắc đầu, bắt đầu suy nghĩ về tình hình hiện tại trong kinh. Theo sắp xếp của bọn họ, Đế Tử Nguyên dùng thân phận Nhậm An Lạc vào kinh là bước thứ nhất, vạch trần những sâu mọt trong triều là bước thứ hai, rửa sạch oan khuất Đế gia, khiến hoàng thất mất đi lòng dân là bước thứ ba, tất cả đều hoàn thành theo đúng kế hoạch.
Trong những năm gần đây, Bắc Tần, Đông Khiên và Đại Tĩnh nhiều lần giao chiến, hai trăm ngàn thiết quân của vua Gia Ninh đóng ở Tây Bắc và Đông Bắc để kìm hãm hai nước, chỉ có một trăm ngàn Cấm vệ quân đóng quân gần kinh thành. Mặt khác ở Tấn Nam, sau mười năm nghỉ dưỡng và phục hồi, đã có hai trăm ngàn tướng sĩ được bí mật huấn luyện ở An Lạc trại và Nam Hải, vua Gia Ninh vì không biết Tấn Nam sâu cạn thế nào, mới kiêng dè Đế gia đến vậy, nếu không sẽ không mặc Đế Tử Nguyên cao ngạo trong kinh thành.
Không có cách nào để đoạt hoàng vị mà không đổ máu. Chỉ có đại quân Tấn Nam tiến quân thần tốc công phá kinh thành trước khi thiết kỵ Tây Bắc và binh lính cứu giúp triều đình khắp nơi quay về cứu viện, gϊếŧ vua Gia Ninh và hoàng tộc Hàn thị, mới là cách ổn thỏa nhất để Đế gia quật khởi.
Chiến tranh bùng lên, người hứng chịu lầm than là dân chúng, Tử Nguyên không muốn đi đến bước đường cuối cùng này, nhưng kể từ ngày lập lời thề diệt Hàn gia mười một năm trước, nàng đã không còn lựa chọn nào khác.
Hàn gia trị vì đất nước đã hai mươi năm, uy danh còn đó, không thể xem nhẹ.
Sau khi vua Gia Ninh ban hôn trên yến hội ngày mai, hắn và Tử Nguyên phải rời kinh càng sớm càng tốt, về Tấn Nam chủ trì đại cục, phải chiếm được kinh thành trước khi ba nước chính thức kết minh. Cũng may, một nửa triều thần hiện nay trong và ngoài kinh đã là quân cờ ngầm của Đế gia, sau này trong lúc công thành, nội ứng ngoại hợp cũng là thượng sách.
Đúng lúc này, Đế Tử Nguyên ở trên giường đã tỉnh dậy, nàng xoa trán hỏi "Giờ nào rồi?"
Lạc Minh Tây nhìn sắc trời nói "Ban đêm rồi. Tử Nguyên, hiện tại bố cục của triều đình đã bị phá vỡ, vua Gia Ninh đã đề bạt hầu hết những quân cờ ngầm mà chúng ta đưa vào triều, những lão thần giữ lại hầu hết cũng thuộc phe trung lập. Hôm qua, phụ thân gửi tới một mật thư, nói là đại quân của tướng doanh Túy Nam đã tiếp quản các thành ở Tấn Nam. Ám vệ trong cung cũng có hành động khác thường, sợ là vua Gia Ninh không thể dung thứ cho phủ Tĩnh An Hầu nữa, Tử Nguyên, muội định lúc nào sẽ rời kinh."
Đế Tử Nguyên sờ cằm "Không cần lo lắng, nếu vua Gia Ninh ra tay với chúng ta sẽ càng tốt hơn."
Lạc Minh Tây nhướng mày.
"Minh Tây, đừng quên, Tuệ Đức thái hậu đã gánh hết tội danh, hiện giờ nếu Tấn Nam khai chiến, sẽ phạm vào vô cớ xuất binh." Đế Tử Nguyên nhìn về phía hoàng thành "Vốn ta còn định để Quy Tây và Trường Thanh cải trang thành ám vệ trong cung tập kích Hầu phủ, hiện giờ vua Gia Ninh tự động thủ thì càng tốt. Đợi ám vệ trong cung ra tay, chúng ta sẽ rời kinh. Huynh truyền tin tức vua Gia Ninh không tha cho Đế gia, phái ám vệ gϊếŧ ta ra ngoài, lòng dân ắt sẽ hướng về Tấn Nam."
"Được, ta sẽ phân phó Uyển Cầm sắp xếp mọi chuyện trong kinh, đêm nay để Trường Thanh canh giữ ngoài phòng của muội, đề phòng bất trắc." Lạc Minh Tây nói rồi rút từ trên bàn ra một mật tấu, đưa cho Đế Tử Nguyên "Đây là bản đồ bố trí binh bộ gần kinh sư, Trịnh thượng thư phái người bí mật đưa tới." Binh bộ thượng thư mà vua Gia Ninh vừa tấn phong là quân cờ ngầm của Đế gia.
Đế Tử Nguyên ngẩng đầu, bắt đầu thảo luận con đường tiến quân của đại quân Tấn Nam với Lạc Minh Tây.
Cho đến nửa đêm, Đế Tử Nguyên và Lạc Minh Tây đã bàn bạc xong mọi kế hoạch, đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi. Đột nhiên, một ngọn lửa bốc cháy ở phía Đông, cao ngất trời, chiếu sáng một nửa kinh thành.
Hai người giật mình, bước ra khỏi thư phòng, đi về phía hành lang.
Đế Tử Nguyên cau mày nhìn về phía ngọn lửa bốc cao "Trường Thanh."
Trường Thanh xuất hiện phía sau hành lang, khuôn mặt gỗ với thanh kiếm trên lưng "Tiểu thư có gì phân phó?"
"Đến thành Đông một chuyến."
Trường Thanh đáp một tiếng rồi rời đi, biến mất trên hành lang.
Sắc mặt Lạc Minh Tây không tốt "Tử Nguyên, e là xảy ra chuyện rồi, nơi bị cháy là ......"
Đế Tử Nguyên gật đầu "Là biệt viện hoàng gia, nơi ở của đoàn sứ giả Bắc Tần và Đông Khiên."
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, Đế Tử Nguyên đột nhiên cảm thấy bất an trong lòng, không ngờ lại có chút lo lắng cho vị công chúa Bắc Tần tùy tiện kia.
Hai người trở về thư phòng, sắc mặt lạnh lùng, đợi Trường Thanh mang tin tức về. Mãi đến khi bình minh ló dạng, Trường Thanh mới từ thành Đông trở về.
"Tiểu thư, công tử." khuôn mặt gỗ ngàn năm không đổi của Trường Thanh có chút nặng nề "Một trận hỏa hoạn lớn vô tình bùng lên trong biệt viện, ngọn lửa quá lớn, Cấm vệ quân vừa mới dập được, sứ giả hai nước ở bên trong cũng không cứu được."
Đế Tử Nguyên mạnh mẽ đứng dậy, trầm giọng hỏi "Ngươi nói cái gì? Bọn họ đều bị thiêu chết, không còn người nào sống?"
Nàng biết võ công của Mạc Sương tuy không thuộc hàng đỉnh cao, nhưng người bình thường cũng không thể tới gần, một trận hỏa hoạn sao có thể lấy mạng nàng được!
Trường Thanh khó khăn lên tiếng "Vâng, bao gồm cả Đại công chúa Bắc Tần Mạc Sương và Tam hoàng tử Đông Khiên, tất cả đều đã chết, không chừa một ai."
Trường Thanh dứt lời, với tính cách của Lạc Minh Tây và Đế Tử Nguyên cũng trầm mặc.
Chuyện này quá nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức đủ để thay đổi vận mệnh của cả Đại Tĩnh, bao gồm cả hai nhà Hàn Đế.
Lạc Minh Tây gõ bàn vài cái, đột nhiên lên tiếng "Tử Nguyên, đêm nay trong cung có động tĩnh khác lạ, hỏa hoạn ở biệt viên có phải là ......" hắn nói rồi nhìn về phía hoàng cung.
Đế Tử Nguyên lắc đầu "Không đâu, chỉ cần quốc hôn thành công, Hàn Trọng Viễn sẽ có trợ giúp của Bắc Tần và Đông Khiên. Lùi một bước mà nói, dù ông ta có muốn đưa ta ra chiến trường, khiến ta chết ở Tây Bắc, cách ổn thỏa nhất chính là kết hợp với một nước, ông ta sẽ không gϊếŧ hai sứ thần cùng một lúc. Huynh cũng biết hậu quả sẽ thế nào nếu hai sứ thần chết cùng một lúc ở kinh thành Đại Tĩnh."
Sắc mặt Lạc Minh Tây nghiêm trọng, gật đầu. Bang giao ba nước Đại Tĩnh, Bắc Tần và Đông Khiên vốn không vững chắc, chiến tranh liên miên mười mấy năm. Nếu hoàng tử và công chúa của hai nước chết ở kinh thành Đại Tĩnh vào thời điểm quốc hôn, không cần nghĩ cũng biết, chỉ có một hậu quả ------ chiến tranh.
Với lại Đại Tĩnh phải gánh lấy tai bay vạ gió phẫn nộ của hai nước.
Đế Tử Nguyên đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, giọng lạnh lùng truyền tới "Minh Tây, gửi thư về Tấn Nam, toàn quân nghỉ ngơi chỉnh đốn, không được động một binh một tốt ......" nàng ngừng một chút, đặc biệt trịnh trọng "Nói với Lạc đại thúc, kế hoạch của chúng ta sợ rằng phải tạm thời dừng lại."
Lạc Minh Tây ngẩn người, trầm mặc hồi lâu, mới trả lời một tiếng "Được."
Thù hận và vinh quang của Đế gia so với tồn vong của cả Đại Tĩnh, đối với Đế Tử Nguyên mà nói, hoàn toàn không cần lựa chọn.
Cùng lúc đó, trong điện Càn Thanh, vua Gia Ninh vừa mới thức dậy đã nghe Triệu Phúc bẩm báo, thấp giọng gầm gừ "Không phải bảo ngươi giải quyết công chúa Bắc Tần thôi sao, sao lại liên lụy đến cả Đông Khiên!"
"Bệ hạ, không phải do chúng ta làm." Triệu Phúc ướt đẫm mồ hôi, run giọng trả lời "Ám vệ vẫn chưa kịp đến biệt viện, nơi đó đã xảy ra hỏa hoạn rồi, lúc Hoàng Phổ chạy tới, sứ giả hai nước đều đã chết hết, không sót được một ai."
Vua Gia Ninh sắc mặt trầm trọng, Triệu Phúc thấp thỏm nói "Bệ hạ, có khi