Uyển Thư là một người không thể nhàn rỗi, nàng và An Ninh tìm một vùng đất trống ngoài thành, dựng một cái nồi nấu thịt dê, trong thành trì đã dời trống không này, nghe nói có một cửa tiệm hàng chục năm lịch sử cất giữ Nữ Nhi Hồng lâu năm. Ngay khi mặt trời vừa lặn, liền mời các tướng lĩnh và binh lính trong thành ăn uống no say.
Đây có lẽ là đêm cuối cùng trước cuộc chiến, Đế Tử Nguyên và Hàn Diệp cũng mắt nhắm mắt mở cùng bọn họ vui vẻ một lần, thấy tướng sĩ có chút gò bó không tự nhiên, hai người liền tìm chỗ trống rút lui.
Tiết trời lúc này vừa hay là ngày xuân ấm áp, nhưng đêm ở Tây Bắc hơi se lạnh, gió lạnh xào xạc, hai người đi lên đầu thành.
Đế Tử Nguyên nhảy lên tường thành vẫy tay với Hàn Diệp "Lên đây."
Hàn Diệp mặc nàng, nét mặt ôn hòa, thuận thế nắm lấy tay Đế Tử Nguyên, ngồi bên cạnh nàng, nhưng không hề buông lỏng mà còn nắm chặt hơn.
Sinh tử trên chiến trường không thể đoán trước, chẳng ai biết liệu có ngày mai không.
Đế Tử Nguyên ngẩn người, cũng không vung ra.
"Tử Nguyên, lúc ta ở Tông Nhân phủ, đã nghĩ đến kết cục của chúng ta rồi." Hàn Diệp nhìn ánh lửa ngoài thành, khẽ nói.
"Hả? Kết cục thế nào?"
"Ta ra khỏi Tông Nhân phủ, sau đó nàng về Tấn Nam, tiến quân về phía Bắc, chúng ta gϊếŧ nhau, ngươi chết ta sống. Người chiến thắng cuối cùng ngồi vào chiếc ghế trên điện Kim Loan."
Đế Tử Nguyên cười cười, không có phản bác. Nếu không phải ba nước xảy ra chiến tranh, nàng và Hàn Diệp đã bước trên con đường vận mệnh đó rồi.
"Tử Nguyên." Hàn Diệp quay đầu, nhìn Đế Tử Nguyên "Trước khi chiến tranh kết thúc, nàng có tin ta, giao phó tính mạng cho ta không?"
Hai người đều biết, Đế Tử Nguyên nhận ý chỉ của vua Gia Ninh dẫn quân gϊếŧ địch vốn là chuyện nguy hiểm. Hiện giờ Bắc Tần, Đông Khiên khí thế hung hãn, vì tồn vong của Đại Tĩnh, vua Gia Ninh cần Đế Tử Nguyên và quân Đế gia, mới nhẫn nhịn để nàng nắm giữ ba quân. Với tình thế đối địch giữa Đế Tử Nguyên và hoàng gia, vốn không nên đến Tây Bắc, chiến trường thay đổi trong nháy mắt, âm thầm trừ khử một người rất đơn giản. Hiện nay Đại Tĩnh có địch ngoài, an toàn của nàng dĩ nhiên không có gì đáng lo, nhưng tương lai chiến sự lắng xuống ......
Đế Tử Nguyên rút tay, vỗ vỗ lòng bàn tay Hàn Diệp "Đương nhiên, ta tin huynh."
Ánh mắt thâm trầm của Hàn Diệp bị cuốn đi, cười lớn ra tiếng "Đế Tử Nguyên, nàng gan dạ thật. Yên tâm, Hàn Diệp ta còn một ngày, nhất định sẽ bảo vệ nàng một đời bình an."
Đế Tử Nguyên chưa từng thấy dáng vẻ hắn vui vẻ như vậy, quay đầu nhìn hắn.
Có lẽ chỉ khi họ rời xa kinh thành, mới có thể sống như Đế Tử Nguyên và Hàn Diệp.
Như ở dưới đáy cốc chân núi Hóa Duyên ngày trước.
"Về thôi! Ngày mai mỗi người mỗi ngả!" Hàn Diệp nói xong liền nhảy xuống tường thành, nhưng bị Đế Tử Nguyên gọi lại.
"Hàn Diệp!" Hàn Diệp quay đầu lại, Đế Tử Nguyên vừa hay nhảy xuống trước mặt hắn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm hắn.
"Hàn Diệp, ta gan dạ?" Đế Tử Nguyên nhướng mày "Không bằng huynh ......"
Nàng vừa dứt lời, đột nhiên vươn tay đẩy Hàn Diệp hai bước, kiễng chân hôn hắn.
Nụ hôn diễn ra vô cùng quyết liệt, vô cùng nhanh chóng, chỉ chạm nhẹ một cái là đã xong rồi. Còn chưa kịp đợi Hàn Diệp hoàn hồn, Đế Tử Nguyên đã đứng cách hắn ba bước, hai tay khoanh trước ngực, nheo mắt nhìn hắn.
Còn chưa kịp đợi hắn lên tiếng, Đế Tử Nguyên đã sờ sờ lên môi, giọng nói ngả ngớn vang lên "Quả nhiên là y như nhau. Hàn Diệp, người trên núi Phù Lăng đêm giao thừa hôm đó là huynh?"
Nhân lúc đại cô nương nhà người ta uống say chiếm tiện nghi không phải là chuyện vẻ vang gì. Hàn Diệp đột nhiên bị vạch trần, vẻ mặt phiền muộn, nhất thời không nghĩ ra cớ, ngượng ngùng ho khan một tiếng.
"Ta đã nghe Lâm Lang kể rất nhiều chuyện phong nguyệt ở lầu Linh Tương, theo cách nói của nàng, phản ứng vừa nãy của huynh vẫn còn non lắm. Nhàm chán, sau này về kinh, vẫn là bảo Lâm Lang tìm vài thiếu niên có kinh nghiệm thử một chút."
Đế Tử Nguyên chậc chậc hai tiếng, vừa cảm khái vừa đi xuống lầu thành, dáng vẻ vô cùng ghét bỏ.
"Đế Tử Nguyên!"
Giọng nói giận quá hóa thẹn của Hàn Diệp từ trên lầu thành truyền ra xa, mọi người vừa uống rượu vừa ăn thịt ngoài thành liếc nhìn lên tường thành, quay đầu cười ha ha.
Hai người này, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cũng không biết rốt cuộc là ai đã lột ai!
Đế Tử Nguyên vừa xuống thành, đã thấy An Ninh híp mắt cười gian xảo.
"Tử Nguyên, hoàng huynh ta không gan dạ bằng ngươi, huynh ấy cùng lắm là nhân lúc người ta say rượu mới làm ra một chút chuyện."
Đế Tử Nguyên dời ánh mắt, nhìn lên trời.
"Được rồi, không nói nữa. Ta đến để cáo biệt với ngươi." An Ninh đi lên trước, vỗ vỗ vai Đế Tử Nguyên "Ngươi bảo trọng."
"Ngươi cũng vậy, ta đợi ngươi chiến thắng trở về." Đế Tử Nguyên cười cười, nét mặt ôn hòa.
Đứng trên chiến trường Tây Bắc, dường như bao ân oán, ngăn cách nào cũng có thể quên được. Hai người nhìn nhau một hồi, ha ha cười lớn, ôm nhau một cái rồi trở về phủ thành chủ nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Hàn Diệp đi về phía bên trái đến thành Sơn Nam, An Ninh đi về phía bên phải đến thành Thanh Nam, Đế Tử Nguyên ở lại thủ thành Nghiêu Thủy.
Nàng đứng trên đầu thành, nhìn hai đội quân đi xa, nhìn thành trì đìu hiu, không hiểu sao nàng lại cảm thấy có chút cô đơn. Ôn Sóc cũng ở lại, phụ trách điều phối quân nhu của ba quân.
"Tỷ, trận chiến này sẽ không kéo dài, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng trở về." Ôn Sóc cũng lên đầu thành, trong thời gian nửa tháng, đôi mắt trẻ con ngây thơ đã có thêm sự rắn rỏi chắc chắn.
"Dĩ nhiên phải như vậy." Đế Tử Nguyên cười nói, nhìn về phía sâu trong Mạc Bắc "Đương kim Bắc Tần quốc vương Mạc Thiên thật có gan!"
"Ý của tỷ là ......?"
"Đông Khiên chỉ xuất một trăm ngàn quân, không thể nào là chủ mưu của cuộc chiến này. Bắc Tần vương Mạc Thiên lên ngôi được sáu năm, có uy danh cực cao ở Bắc Tần, là một Hoàng đế có dã tâm. Hắn hẳn là biết Đại Tĩnh có nội loạn, tình hình bất ổn, mới nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này."
"Tỷ, tỷ yên tâm, đệ nhất định sẽ cùng tỷ bảo vệ thành Nghiêu Thủy, thay Thi lão tướng quân và tướng sĩ dân chúng tử trận báo thù."
Thiếu niên trong lúc vô tình đã trưởng thành có thể dựa dẫm, Đế Tử Nguyên trong lòng thấy được vui vẻ yên tâm, vỗ vỗ vai hắn.
Ôn Sóc, nếu đệ là Tẫn Ngôn, thì tốt biết mấy.
Vương cung Bắc Tần, trong một sân nhỏ kín đáo, canh phòng nghiêm ngặt.
Trong sân, Mạc Sương đứng dưới gốc cây, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, Bắc Tần vương Mạc Thiên bước vào.
"Tiêu Hằng nói muội không chịu ăn?" Mạc Thiên có chút lo lắng, vừa bước vào sân liền hỏi.
Khuôn mặt Mạc Sương mệt mỏi tái nhợt, mất đi vẻ phóng khoáng của trước kia. Nàng nhìn chằm chằm Mạc Thiên hồi lâu, không một chút cảm xúc "Đại huynh, ban đầu huynh đưa muội đến Đại Tĩnh, chính là vì ngày này?"
Mạc Thiên cau mày, nói "Ta không nói trước với muội chuyện này, là ta không đúng. Nhưng Mạc Sương, muội biết đất ở Bắc Tần chúng ta cằn cỗi, không trồng được lương thực, nếu không cũng sẽ không thường xuyên gây chiến với Đại Tĩnh để đoạt tiền tài lương thực. Bắc Tần cần đất đai của Đại Tĩnh, chỉ có như vậy Bắc Tần mới có thể ngày một mạnh hơn."
"Đại huynh, đây chỉ là cái cớ của huynh, Bắc Tần chúng ta lập quốc đã hơn trăm năm, không phải cứ như vậy tiếp tục tồn tại đó sao. Con dân Bắc Tần chỉ thích hợp sinh sống trên Mạc Bắc, họ vốn không hề