"Thiên mệnh à ......" Tây Vân Hoán thở dài một tiếng như có như không, nàng đột nhiên hói "Không biết thiên mệnh mà công tử nói rốt cuộc là thế nào?"
Bị đôi mắt đen láy của Tây Vân Hoán nhìn chằm chằm, Mạc Thiên chợt hào khí ngất trời, chắp tay sau lưng, cất giọng đáp "Khắp dưới cõi trời, hoàng đế tôn quý, tự nhiên Đế vương chính là thiên mệnh."
Hắn là Hoàng đế, vẫn luôn tuân theo thiên mệnh còn có thể là thế nào? Nhưng ngay cả phụ thân có công trạng vượt xa các Hoàng đế qua các triều đại Bắc Tần của hắn cũng sẽ không tùy ý nói câu này trong thời đại thiên hạ được kết hợp bởi các thị tộc. Mạc Thiên lúc này, không thể nghi ngờ là tràn đầy dã tâm và kiêu ngạo muốn mở rộng lãnh thổ ở Trung Nguyên!
Lời vừa dứt, nữ tử đứng đối diện không hề lộ vẻ cảm động hay kinh ngạc, Tây Vân Hoán chỉ trầm ngâm liếc nhìn hắn một cái, sau đó nhìn về phía thành trì rực rỡ ánh đèn, náo nhiệt ồn ào, rồi nói "Ngươi nói không sai, hoàng đế là trời, chúng sinh đều tin thiên mệnh, tôn sùng thiên mệnh. Xem ra công tử cũng là người tuân theo thiên mệnh." nàng quay đầu nhìn chằm chằm Mạc Thiên hồi lâu, nói "Nhưng lại có một số người không tin số mệnh, ta cảm thấy Đế Tử Nguyên đó là một người không tin số mệnh."
"Hửm?" Mạc Thiên nhẹ giọng, có chút thú vị hỏi "Tiểu thư sống ở Lãng thành đã lâu, Đế Tử Nguyên là quan viên Đại Tĩnh, hai người trước nay chưa từng gặp mặt, sao lại kết luận người này như vậy?" đế vương luôn đa nghi, khi hắn nói lời này, trong mắt hiện lên cảnh giác thận trọng mà cả hắn cũng không phát hiện.
Tây Vân Hoán làm như không thấy, vững vàng nói "Năm đó, đại quân Tây gia ta bại trong tay Đế Thịnh Thiên, tộc nhân thương vong vô số, những năm qua tuy Tây gia ở nơi cực Bắc, nhưng vẫn luôn để ý đến động tĩnh của Đế gia, Đế Tử Nguyên là cô nhi Đế gia, ta cũng đã nghe ngóng nhiều về nàng. Nếu nàng tuân theo thiên mệnh, thì trung thành ngoan ngoãn làm một thượng tướng nhất phẩm, cần gì dùng họ Đế để tranh đấu với vua Gia Ninh và Đại Tĩnh?"
Nghe vậy, sự nghi ngờ của Mạc Thiên cũng dần tan, nhưng trả lời khá lạnh lùng "Đế Tử Nguyên quả thật là biến số của ba nước, nếu không phải nàng điều động một trăm ngàn đại quân từ Tấn Nam đến Mạc Bắc, cùng Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp đánh gọng kìm từ hai phía, Bắc Tần ta đã đoạt được Đồng quan, đánh thẳng vào Trung Nguyên, chiếm được Đại Tĩnh."
Giọng nói đầy tiếc nuối của Mạc Thiên vang lên cùng gió lạnh ẩm ướt. Tây Vân Hoán ngước mắt lướt qua đầu thành của ngôi thành cổ vắng lặng u tối có dấu vết ngọn lửa chiến tranh, trong con ngươi thoáng qua lạnh lẽo, khi quay đầu lại chỉ ung dung tán thành "Công tử nói không sai, nếu không có hai người này, biên cương Đại Tĩnh đã bị phá. Nhưng mà ......" nàng dừng một chút, lại nói "Dù phá được quan, Bắc Tần muốn diệt Đại Tĩnh cũng không phải chuyện một sớm một chiều, hơn nữa Bắc Tần cũng chưa chắc làm được."
"Hửm?" tuy Mạc Thiên không phải là người bảo thủ, nhưng với tư cách là đế vương Bắc Tần, khi hắn có dã tâm thống nhất Vân Hạ, trên triều đình chỉ điểm giang sơn, sẽ có không ít đại thần đắc lực phụ họa theo, hoặc là nói hầu như không có ai dám nói với hắn rằng thống nhất đất nước, hoàn thành đại nghiệp là chuyện không thể.
"Bắc Tần ta tích trữ mười năm, binh hùng tướng mạnh, tướng sĩ kiên cường dũng mãnh, chỉ cần có thể phá Đông quan, sẽ có thể đánh thẳng một mạch, sao lại không thể diệt Đại Tĩnh, đoạt Trung Nguyên? Cô là con dân Bắc Tần, sao có thể nâng sĩ khí cho nước khác, diệt uy phong của triều ta!" có lẽ vì chính Tây Vân Hoán nói ra lời này, trong giọng nói Mạc Thiên mới mang theo chút tức giận.
Tây Vân Hoán lần đầu tiên cười ung dung, nghiêm túc nói "Công tử, thiên hạ tai ương, tổ không có trứng. Tuy Tây gia sống ở Lãng thành, không hỏi chuyện đời, nhưng nếu đã loạn đến mức này, Tây gia sao có thể thật sự đứng ngoài cuộc? Tây gia không động binh, không có nghĩa không biết chuyện thiên hạ. Công tử nói nếu Bắc Tần phá được quan, ắt sẽ diệt được Đại Tĩnh, theo Tây Vân Hoán ta thấy, dù là quốc chủ nói lời này, cũng chỉ là tự cao tự đại, quá liều lĩnh thôi."
Có lẽ sự phủ định trong mắt Tây Vân Hoán đã khiến Mạc Thiên tức giận, vẻ mặt hắn lạnh lùng, bước về phía Tây Vân Hoán, nắm chặt cổ tay, trừng mắt nhìn nàng "Cô!"
Lời nói tức giận im bặt dưới cái nhíu mày nhìn chằm chằm của Tây Vân Hoán, cảm giác da thịt mịn màng ấm nóng, Mạc Thiên nhìn theo ánh mắt nàng, thấy cổ tay của Tây Vân Hoán đã bị hắn siết đỏ, đang định buông thì Tây Vân Hoán đã vung tay ra trước, lạnh lùng nhìn hắn.
Cái vung tay của Tây Vân Hoán có chút lực, khiến Mạc Thiên bị chấn động đến tê dại. Hắn cũng không quan tâm, ngượng ngùng thu tay, ho khan một tiếng "Ta nhất thời thất lễ, Tây tiểu thư đừng trách. Chỉ là ......" hắn ngừng một chút, tiếp tục nói "Bàn luận về quốc chủ, lời này của tiểu thư quá hỗn xược rồi. Không biết tiểu thư tại sao lại nói chắc rằng Bắc Tần không thể diệt Đại Tĩnh?"
Tây Vân Hoán lui lại một bước, không hề có ý muốn trả lời, bắt đầu nghiêm túc xoa xoa cổ tay ửng đỏ, bày ra dáng vẻ lạnh lùng 'lão tử không muốn để ý đến ngươi, ngươi cút được bao xa thì cứ cút xa vào'.
Nhìn ngang nhìn dọc gì thì khuê nữ Tây gia này không phải người yếu đuối, Mạc Thiên lại chẳng thể tức giận với nàng, nhưng có chút hứng thú "Tây tiểu thư, nếu cô đã nói ra những lời này, chi bằng nói cho rõ ràng hơn, lẽ nào hôm nay tiểu thư muốn hủy danh tiếng trung thành của Tây gia sao?"
Sắc mặt Tây Vân Hoán hơi thay đổi, đôi mắt phượng sắc bén nhướng lên, liếc nhìn Mạc Thiên, cuối cùng giọng nói cũng dao động, lộ rõ vẻ tức giận "Như ngươi đã nói, Bắc Tần phá quan, tiến vào Trung Nguyên, nếu như vậy thì đã sao? Hai mươi năm trước, Tây gia trở về với toàn bộ hài cốt bị chôn vùi ở Trung Nguyên, lẽ nào ngươi quên rồi?"
"Năm đó Đại Tĩnh có Đế Thịnh Thiên và Hàn Tử An ......" sắc mặt Mạc Thiên nghiêm nghị, muốn phản bác.
Hai mươi năm trước, Hàn Tử An và Đế Thịnh Thiên như sao nổi trên trơi, chấn động Vân Hạ, có hai người đó ở đây, ai có thể rung chuyển núi sông Đại Tĩnh?
"Trước trận chiến ở Trung Nguyên, uy thế của Tiên đế ở Vân Hạ không hề kém hơn hai người họ." Tây Vân Hoán cắt ngang lời hắn, không nhường nửa bước. Tiên vương Bắc Tần Mạc Cảnh lên ngôi năm mười lăm tuổi, diệt gian thần, mở khoa cử, an trong định ngoài, trong thời gian hai mươi năm, Bắc Tần hoang vu yếu ớt lên đến đỉnh cao, hiện tại Mạc Thiên có dũng khí đánh vào Trung Nguyên, còn không phải vì có được sự bảo hộ lúc quốc gia hưng thịnh năm đó của lão đầu nhà hắn.
Mạc Thiên bị nghẹn họng không nói nên lời, Tiên vương Bắc Tần Mạc Cảnh được vạn dân kính ngưỡng, trong lòng hắn giống như tồn tại của một vị thần, vị thần này chỉ có một lần duy nhất bị kéo khỏi thần đàn, chính là hai mươi năm trước lệnh cho Tây gia xuất chinh về phía Nam, nhưng quân đội triều đình đã bị Đế Thịnh Thiên và Hàn Tử An liên thủ với các thị tộc Trung Nguyên đánh cho tan tác, thảm hại quay về.
Mạc Thiên im lặng, Tây Vân Hoán lại không có ý định ngừng lại, nàng hừ lạnh một tiếng "Tuy Hàn Tử An và Đế Thịnh Thiên tài năng cái thế, nhưng cũng chỉ là người, năm đó Tây gia thống lĩnh ba trăm ngàn thiết kỵ tiến về phía Nam, chỉ có hai người họ và quân hai nhà Hàn Đế có thể diệt hết được sao? Công tử đã quên, Trung Nguyên ngoài hai nhà này, còn có năm gia tộc khác cũng truyền thừa trăm năm rồi sao?"
Xưa nay Vân Hạ chia làm ba nơi, Man tộc cực Bắc, Khiên tộc cực Đông, Hạ tộc Trung Nguyên. Hưng suy của ba gia tộc, triều đại các nước thay đổi là chuyện thường tình, nhưng các thị tộc được lưu truyền trong ba tộc tuy có lúc suy tàn nhưng hiếm khi diệt vong. Đến thời đại này, Mạc gia lớn mạnh nhất trong Man tộc, Khiên tộc tôn sùng họ Đông, Trung Nguyên tôn Hàn thị xưng đế, Đế gia quý tộc. Nhưng Trung Nguyên ngoài hai nhà Hàn Đế, còn có năm gia tộc khác --- Thi gia ở Mạc Bắc, Vân gia ở Lĩnh Nam, Bạch gia ở Nguyễn Đông, Mai gia ở Tấn Tây, Triệu gia ở Thục Trung.
Hai mươi năm trước, thế lực năm gia tộc này không lớn mạnh bằng hai nhà Hàn Đế, khi tranh đoạt Trung Nguyên, họ chọn nương tựa vào hai gia tộc, từ đó có công phò tá, khi Hàn Tử An lập quốc phân đất phong hầu, ngoài chư vương, năm gia tộc này đều xưng hầu. Trong đó Thi, Mai, Bạch truyền đời nhiều thế hệ, thi thư của hai nhà Triệu, Vân được