"Hắn dám đặt chủ ý lên người huynh, phải xem bổn hầu có đồng ý không."
Gió lạnh thổi qua, chỉ còn giọng nói trong trẻo mạnh mẽ của Đế Tử Nguyên vang vọng trong vườn mai vắng vẻ.
Hàn Diệp ngẩn người, ngước mắt nhìn nàng, chỉ thấy nghiêm túc và kiên định trong mắt Đế tử Nguyên. Hàn Diệp khẽ thở dài "Tử Nguyên ......"
Còn chưa nói xong, Đế Tử Nguyên đã phất phất tay, đi vào trong phòng "Thân thể ta bây giờ không thể chịu giày vò như lúc làm thổ phỉ nữa, bên ngoài lạnh cóng thế này, huynh cũng không sợ ta bị lạnh sao, chúng ta vào trong nói. Yên tâm, hiện giờ Mạc Thiên sẽ không động đến ta, huynh không cần vội ép ta về. Ta chạy ngàn dặm đến đây, huynh thật sự cho rằng ta đến gây thêm phiền phức cho huynh sao!"
Trong lời của Đế Tử Nguyên đầy ý không hài lòng với Hàn Diệp, thái độ kiên quyết, bộ dáng vô lại mặc kệ huynh lằng nhằng ta sống chết cũng không đi. Hàn Diệp hết cách với nàng, chỉ đành theo sau nàng vào thư phòng.
Chỉ là Đế Tử Nguyên không nhìn thấy, trong lòng bàn tay phía sau lưng Hàn Diệp, cẩn thận giấu một đóa hàn mai thấm ướt tuyết trắng.
Có lẽ, nàng chỉ tiện tay bỏ đi, nhưng với Hàn Diệp, lại quý như trân bảo.
Một canh giờ sau, đợi Đế Tử Nguyên bày ra kế hoạch đã định sẵn, thư phòng nhất thời im lặng.
Nàng ngồi xếp bằng trên giường nhỏ một bên, chống cằm ném quả nho từ trong chén sứ vào miệng, nhìn Hàn Diệp "Kế hoạch này của ta thế nào?"
Hàn Diệp ngồi đối diện nàng, giữa hai người cách nhau một chiếc bàn nhỏ bày đầy thức ăn. Lúc này, Hàn Diệp đang cúi đầu lột vỏ nho mỏng cho nàng, nghe vậy tay không ngừng lại động tác, trong mắt chỉ có một tia suy tư.
Đế Tử Nguyên muốn dùng thân phận của Tây Vân Hoán xuất hiện trong yến tiệc để lôi kéo Mạc Thiên, chỉ cần Mạc Thiên rơi vào nguy hiểm, Liên Lan Thanh nhất định phải điều động hộ vệ phủ tướng quân vì an nguy của quân chủ Bắc Tần, phủ tướng quân xảy ra hỗn loạn chính là cơ hội duy nhất của họ.
"Như nàng đã nói, có Tây gia và Đức vương cân bằng hoàng thất, Mạc Thiên quả thật sẽ không động đến Tây Vân Hoán, bây giờ Liên Lan Thanh rất quan trọng với Mạc Thiên, hắn sẽ không để Tây Vân Hoán biết nguyên nhân diệt vong của tộc nhân Liên thị xuất hiện trước mặt Liên Lan Thanh." Hàn Diệp ngừng một chút, nói "Để Mạc Thiên tự hủy tường thành, cầm chân Liên Lan Thanh, đây quả thật là cơ hội tốt nhất của chúng ta."
Tuy Liên Lan Thanh thông minh tuyệt đỉnh, nhưng hắn có một điểm yếu. Hắn là thần tử, tuyệt đối trung thành với Mạc Thiên, nếu phải lựa chọn giữa việc bắt Thái tử Đại Tĩnh và giữ an toàn tính mạng cho Mạc Thiên, hắn sẽ không do dự mà chọn điều thứ hai.
"Nàng đã lộ mặt trước Bắc Tần vương rồi? Để hắn biết Tây Vân Hoán đến vì cái chết của tộc nhân Liên thị?"
Đế Tử Nguyên gật đầu "Nếu không phải vậy, hắn sao có thể lo lắng."
Hàn Diệp nhìn Đế Tử Nguyên đắc ý, trầm ngâm suy tư "Nàng đường hoàng khiêu khích Bắc Tần vương trong thành Quân Hiến có đại quân Bắc Tần khống chế, còn nhàn nhã ngồi trước mặt ta mạnh miệng ......" hắn kéo dài giọng điệu, đột nhiên hỏi "Tử Nguyên, làm sao nàng biết Tây Vân Hoán có liên quan đến cái chết bi thảm của Liên gia mười năm trước? Lại làm thế nào dụ nàng ấy ra khỏi Lãng thành mà không kinh động Tây Hồng?"
Hàn Diệp nghiêng người, đôi mắt phượng híp lại, trong mắt hiện lên tia nghi vấn, hắn đưa quả nho đã lột vỏ vào miệng Đế Tử Nguyên "Nào, mở miệng. Trong thành Quân Hiến, nàng làm sao thoát khỏi sự theo dõi của Tang Nham, tìm tới chỗ của ta?"
Gương mặt tuấn tú, đường nét rõ ràng này cách Đế Tử Nguyên chưa đầy một tấc, đôi mắt đen láy ẩn chứa chút nghi hoặc, môi mỏng khẽ mím khiến cả người hắn trông rất thuần khiết lại mang theo chút mê hoặc, đặc biệt đẹp mắt.
Cũng như Hàn Diệp chưa từng nhìn thấy Đế Tử Nguyên duyên dáng cười xinh, Đế Tử Nguyên cũng chưa từng thấy Hàn Diệp dịu dàng mê hoặc như vậy. Nàng nhất thời không thể phản ứng được gì, chỉ cúi đầu há miệng ăn nho do bàn tay khớp xương rõ ràng đưa tới trước mặt, nhất thời không cẩn thận, đầu lưỡi quét qua đầu ngón tay của Hàn Diệp.
Hàn Diệp ngây người, tay dừng giữa không trung, toàn thân cứng đờ ở tư thế nghiêng người, vành tai lập tức đỏ bừng.
Tự tạo nghiệt, không thể sống, chính là nói Hàn Diệp lúc này.
"Khoảng thời gian trước, ta đã sớm biết chuyện Tây Vân Hoán biết về cái chết của tộc nhân Liên thị rồi, tin tức Tây gia liên hôn với hoàng thất Bắc Tần và chuyện huynh rời Đồng quan cùng lúc đưa đến tay ta, ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt, ta để ......"
Đế Tử Nguyên nhai nho trong miệng nói được một nửa thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cái tên Hàn Diệp mặt trắng chết bầm này lại dám dùng nam sắc mê hoặc moi lời nàng! Xem những ngày tháng cầm đao tắm máu mấy chục năm qua của nàng sống uổng phí rồi sao!
Đế Tử Nguyên hoàn toàn quên mất lúc nãy suýt chút nữa đã bán đứng sự tồn tại của Quân gia với Hàn Diệp, nếu vị tổ tiên Đế Quân Nam biết bí mật trăm năm nay hai nhà Đế Quân giữ gìn cứ thế bị nàng tiết lộ, sợ là tức giận đến mức đội mồ từ trên núi Cửu Hoa sống dậy đập cho nàng một trận.
Nghĩ như vậy, Đế Tử Nguyên ngẩng đầu định mắng hành vi vô sỉ của Hàn Diệp, lại bắt gặp đôi mắt nặng trĩu không rõ cảm xúc, không hiểu sao nàng lại không thể nói những lời hằn học nhe nanh múa vuốt.
Hai người cứ như thế mắt to trừng mắt mắt nhỏ, cuối cùng Đế Tử Nguyên cũng không tức giận được, mở miệng, gom lại chút tự tin, định lên tiếng ......
Hàn Diệp lại không biết vì sao mà bật cười, vô thức xoa xoa đầu ngón tay, đưa tay vén những sợi tóc bị gió thổi bay của Đế Tử Nguyên