Edit: Gấu Gầy
Chương 16
Nhậm An Lạc đột nhiên xuất hiện không hề báo trước, có lẽ nụ cười trên mặt nàng quá mức ấm áp tươi sáng, Hàn Diệp tỏ thái độ khác thường, không có nghiêm mặt quy củ phép tắc, chỉ nhìn xuống lầu các liếc mắt một cái, cười nói: "Nhậm đại nhân, thân thủ tốt."
Nhậm An Lạc cười híp mắt gật đầu không ngừng: "Điện hạ thật tinh mắt, An Lạc mười tuổi tập võ, một thân công phu đánh khắp Tấn Nam không có đối thủ, nếu Điên hạ vui lòng thu nhận, An Lạc bảo đảm Điện hạ đời này an toàn vô lo."
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nhậm An Lạc, Hàn Diệp bật cười, nói: "Nhậm đại nhân nói đùa, Đại nhân hiện giờ là Đại Lý Tự Khanh, trong lòng nên lấy bá tánh kinh thành làm trọng."
Nhậm An Lạc lắc đầu lảng tránh, chỉ vào bài thi trong tay Hàn Diệp hỏi: "Đây là bài thi của Ôn tiểu công tử? Nghe nói Bệ hạ ở kì thi Đình ra đề 'Thiên Hạ', tiểu công tử viết bá tánh như nước, luật pháp như trụ, quân vương như kiếm, trình lên Bệ hạ, câu trả lời làm chấn động bốn toà Kim Loan Điện, tuổi còn trẻ đã có tài như vậy, tiền đồ nhất định vô hạn."
Hàn Diệp trong mắt kiêu ngạo không hề che giấu: "Ôn Sóc không chịu thua kém ai, so với tưởng tượng của ta còn tốt hơn."
Có lẽ chính Hàn Diệp cũng không nhận ra, mỗi lần đề cập đến Ôn Sóc, lạnh giá trên người y đều sẽ tan chảy, hoàn toàn không còn dáng vẻ của vị Thái Tử nghiêm túc cứng nhắc thường ngày.
Nhậm An Lạc trong lòng khẽ động, cúi người về trước, môi trực tiếp dừng ở bên tai Hàn Diệp, nói nhỏ: "Điện hạ, nếu không phải tuổi tác không đúng, thần thật sẽ cho rằng Ôn tiểu công tử là con rơi của người ở nhân gian đó......"
Nhậm An Lạc sắc mặt đứng đắn, âm thanh mang theo men rượu hơi khàn khàn, lời nói lại không ra thể thống gì, Hàn Diệp chỉ cảm thấy bên tai có chút cảm giác ướŧ áŧ xẹt qua, một luồng nhiệt nóng bốc lên, đột nhiên choáng váng, ngẩng đầu nhìn lên, lại lùi về sau mấy bước nhìn Nhậm An Lạc... y thế mà vừa mới bị đùa giỡn!
Hàn Diệp từ nhỏ được lập làm Thái Tử một nước, thân phận cao quý, nữ nhân thiên hạ đều ngưỡng mộ, làm gì có ai dám làm ra chuyện không ra thể thống như vậy!
"Điện hạ, thần chỉ nói giỡn thôi."
Thấy Thái Tử biểu hiện như thế, Nhậm An Lạc cũng kinh ngạc không kém, xua tay lia lịa xin tha.
Không đến mức vậy chứ, Đông Cung phi tần cũng không ít, sao Thái Tử phản ứng giống như còn non vậy?
Bị khinh bạc một phen, Hàn Diệp vốn tràn đầy lửa giận, nhưng nhìn ánh mắt đánh giá quỷ dị của Nhậm An Lạc, đành miễn cưỡng nhin xuống, chỉ trầm giọng cứng rắn nói: "Nhậm đại nhân, ta là Thái Tử Đại Tĩnh."
Ồ... Hoá ra là cảm thấy mình bị mất mặt, Nhậm Yên Lạc chớp mắt, lúc này mới hiểu được, nhỏ giọng vô tội lẩm bẩm nói: "Điện hạ, chuyện này ở Tấn Nam bọn ta rất bình thường......"
"Bình thường?"
Hàn Diệp sắc mặt nghi hoặc.
"Đúng vậy, phong tục dân gian ở Tấn Nam rất thoải mái phóng khoáng, không ít nữ tử thậm chí bỏ chồng gả cho người khác, cũng có quyền thừa kế giống như nam tử, ta ở trong trại gặp qua không ít cô nương đều như vậy, sống chung cùng nam tử mà mình hâm mộ ."
Hàn Diệp khí huyết dâng trào, Tấn Nam và đất Bắc cứ cho là tập tục chênh lệch đi, nhưng không nghĩ nữ tử cả gan làm loạn đến mức này! Thấy Nhậm An Lạc trên mặt đầy vẻ chân thành, mới ngộ ra tuy nàng có tài cầm quân vào triều, nhưng từ nhỏ lớn lên ở ổ thổ phỉ, những mặt khác vô cùng thiếu sót, xoa xoa chân mày, cười khổ nói: "Nhậm đại nhân, bất kể phong tục Tấn Nam như thế nào, nhưng nơi này là đế đô, có một số quy củ không giống nơi đó của các ngươi."
Nhậm An Lạc xua tay: "Đã biết đã biết, thần về sau sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, tuyệt đối không mạo phạm thánh thể nữa."
Nói được nửa lời qua loa lấy lệ, vẫn có chút không vui, nàng bĩu môi, nói: "Điện hạ, nữ tử trong thiên hạ muốn vào Đông Cung nhiều không đếm xuể, sao chỉ có ta là không thể? Chẳng lẽ An Lạc thật sự không thể lọt vào mắt Điện hạ?"
Hàn Diệp hơi giật mình, chưa trả lời vội, chỉ thong thả ung dung quay trở lại ngồi lên chiếc ghế gỗ trên đài các, im lặng một lát rồi mới nhìn vẻ mặt nghi hoặc của nữ tử đang ngồi xếp bằng ở lan can đối diện, nói: "Bởi vì quá đáng tiếc."
Nhậm An Lạc nhướng mày, trên mặt lập tức viết rõ ràng mấy chữ to: Đây là loại lý do gì!
"Lần này Nhậm đại nhân tham gia vụ án gian lận khoa cử, đó là lý do Đại nhân không thể vào Đông Cung. Nhậm đại nhân không chỉ có tài cầm binh, ta thấy sóng gió triều đình cũng nằm trong bàn tay của Đại nhân."
Lời nói thanh lãnh của Hàn Diệp lọt vào tai, sắc mặt Nhậm An Lạc không thay đổi, chỉ cong khóe miệng, lắc lư cả người không nói một lời.
"Dù là lòng dân, sĩ tử, triều thần đều nằm trong tính toán của Đại nhân, ngay cả phụ hoàng hay Tả tướng... cũng vậy."
Hàn Diệp nhìn thẳng vào con ngươi đen nhánh của Nhậm An Lạc, chậm rãi nói: "Trung Nghĩa Hầu nắm giữ đội quân Tây Bắc nhiều năm, xây dựng ảnh hưởng rất nặng, phụ sớm đã bất mãn với thói ương ngạnh của hắn, chỉ là không tìm được cái cớ để trừng phạt. Về phần Tả tướng, hắn biết dưới ngòi bút của sĩ tử, triều đình nhất định phải trả lại công đạo, nhưng chỉ một Hộ Bộ thượng thư là không đủ...... Nếu không có Tả tướng nhúng tay, quân quyền của Trung Nghĩa Hầu sao có thể dễ dàng bị buộc giao ra, nguyên nhân khiến cho Tả tướng nóng vội như vậy, chắc hẳn Đại nhân hiểu rõ hơn ta."
"Điện hạ mắt sáng như nến, chút tiểu xảo nhỏ của An Lạc, làm sao có thể qua mắt Điện hạ.
"Nhậm đại nhân khiêm tốn."
Hàn Diệp bỗng nhiên trầm giọng, ánh mắt chân thành: "Triều đình thiếu chính là quan tốt một lòng vì dân như Đại nhân, tâm mang chí lớn, cho nên ta mới nói...... Nhậm đại nhân vào Đông Cung, vô cùng đáng tiếc. Ngươi nếu ở lại triều đình, ta tin... đó chính là phúc của thiên hạ."
Nhậm An Lạc chống cằm nhìn Hàn Diệp, đột nhiên nói: "Thái Tử điện hạ, không biết đã có ai từng nói với ngươi chưa...ngươi là một vị trữ quân rất tốt!"
Ánh mắt Nhậm An Lạc chắc chắn mà nghiêm túc, Hàn Diệp hơi ngẩn ra, đáy mắt có thứ gì đó chợt lóe lên, y nở nụ cười: "Từ khi ta được lập làm Thái Tử, những lời này thường lọt vào tai, nhưng không có ai nói trực tiếp như ngươi, Nhậm An Lạc, ngươi thật sự rất đặc biệt, không giống với bất kỳ nữ tử nào mà ta từng gặp."
Hàn Diệp chợt đứng dậy, đi đến trước mặt Nhậm An Lạc, Nhậm An Lạc kinh ngạc nhìn y, chỉ thấy.... y đột nhiên cúi xuống giống như nàng ban nãy, khóe môi mỉm cười: "Ta tuy không thể nghênh đón ngươi vào Đông Cung, nhưng nguyện cùng ngươi kết bạn tâm giao, Nhậm An Lạc, ngươi có bằng lòng hay không?"
Hàn Diệp lẳng lặng cúi người, tóc dài đen như mực dừng ở trước ngực Nhậm An Lạc, đứng im bất động, tựa như đang quyết tâm chờ câu trả lời của Nhậm An Lạc.
Thật là một người không chịu thua thiệt, Nhậm An Lạc thở dài, quay đầu.... lại bất chợt va phải một đôi mắt đen huyền, người trước