Đồ Sơn là mãnh tướng có tiếng trong quân đội Bắc Tần, sức lực của hắn như nặng ngàn cân, nhưng lưỡi đao hung hãn của hắn đã bị chặn lại bằng tay.
Liên Lan Thanh lạnh lùng đứng trước Lý Trung tức giận điên cuồng.
Đồ Sơn nhìn thấy người chặn đao, vẻ mặt có chút hoảng hốt, hắn liếc nhìn lưỡi kiếm, vội vàng buông tay, hơi lùi về sau, không biết phải làm sao.
Máu tươi dọc theo lưỡi đao nhỏ xuống đất, trường đao trắng bạc rực rỡ vẫn bị Liêu Lan Thanh cầm trong tay, hắn rũ mắt, ẩn giấu cảm xúc trong mắt.
Bóng người cao đẹp đứng trước Lý Trung như có cảm giác đang bảo vệ. Trong ngoài Ngô Đồng các trầm mặc một hồi, ngoài Bắc Tần vương Mạc Thiên, trên mặt tất cả mọi người đều hiện lên sự nghi hoặc rõ ràng.
Mạc Thiên nheo mắt nhìn Liên Lan Thanh từ xa, một cảm xúc sâu kín thoáng qua trong mắt.
Chung quy cũng đã được Đại Tĩnh nuôi dưỡng mười năm, thứ gọi là lòng người này, quả thật khó đoán nhất.
Một tiếng lanh lảnh vang lên, Liên Lan Thanh ném đao tới trước mặt Đồ Sơn, lạnh nhạt nói "Đồ Sơn, lẽ nào ngươi đã quên lệnh cấm trong quân? Dù dân chúng Đại Tĩnh hay Bắc Tần, chỉ cần là trong quân ta, không được làm hại người già, nữ nhân và trẻ nhỏ."
Đồ Sơn vội quỳ xuống đất, trên mặt hán tử cao gần cả trượng đầy uất ức "Tướng quân, mạt tướng thấy người này đả thương người, nên mới, mới ......"
Khi thành Cảnh Dương bị công phá mười một năm trước, già trẻ lớn bé trong Liên thị bị gϊếŧ hại ở núi Vô Danh, sau khi Liên Lan Thanh nắm giữ ấn soái, quân lệnh đầu tiên ban ra là không được làm hại nữ nhân và già trẻ hai nước.
"Ông ấy không đả thương được ta, đứng lên đi." Liên Lan Thanh lên tiếng cắt ngang lời của Đồ Sơn, quay lại nhìn Lý Trung đang bị thị vệ đè trên đất.
Thân hình ông lão khom lưng chống hết tay chân xuống đất, đầu tóc rối loạn, y phục dính đầy bụi đất, máu phun ra từ miệng, cả người vô cùng thảm hại.
Liên Lan Thanh bắt gặp ánh mắt điên cuồng của Lý Trung, lạnh giọng nói "Ông không gϊếŧ được ta, cần gì phải lấy trứng chọi đá, tự diệt mạng mình."
Lời của Liên Lan Thanh như tảng băng ném vào nước sôi, khiến Lý Trung đang điên cuồng nhất thời an tĩnh trở lại. Ông vẫn nhìn chằm chằm Liên Lan Thanh, từ từ cúi đầu xuống, vẻ tức giận trong mắt biến mất, chỉ còn lại im lặng.
Thấy Lý Trung không còn liều mạng phản kháng, mọi người đều thở phào một hơi.
"Thái tử điện hạ, vẫn như lời lúc nãy của Liên mỗ, chỉ cần người và Hầu quân đưa tay chịu trói, Liên mỗ nhất định sẽ xem hai vị như thượng khách, cũng sẽ giữ lại một mạng cho vị Lý lão tướng quân này."
Liên Lan Thanh nhìn Hàn Diệp, vẫy tay với một bên, ra hiệu cho thị vệ kéo Lý Trung đứng dậy đối mặt với Hàn Diệp.
Nhìn Lý Trung đang nửa quỳ trên đất, Hàn Diệp khẽ mím môi, ánh mắt xưa nay luôn quả quyết hiện lên một tia do dự.
Đối với hắn mà nói, chiến cục thiên hạ tuyệt đối quan trọng hơn sinh mạng của một người, nhưng nếu cả Lý Trung cũng không bảo vệ được, Thi gia to lớn như vậy chỉ còn lại một mình Tranh Ngôn, một năm trước hắn đã không bảo vệ được An Ninh ......
"Hàn Diệp, bỏ đi." giọng của Đế Tử Nguyên vang lên, mang theo chút phiền muộn khó tả "Người chết rồi, mọi thứ đều hóa thành hư không, có vài chuyện không nên trở thành tiếc nuối ngày sau. Dù bị bắt, chỉ cần chúng ta còn sống, thì vẫn còn cơ hội."
Lời của Đế Tử Nguyên khiến sắc mặt Hàn Diệp càng thêm buông lỏng, Mạc Thiên và Liên Lan Thanh đồng thời thở phào một hơi, không ngờ hai người vẫn luôn không chịu lùi bước, cuối cùng vì một lão nô mà bằng lòng chịu trói.
Hàn Diệp hít một hơi thật sâu, trong lòng đã có quyết định. Hắn nhìn Liên Lan Thanh, đẩy Mạc Thiên về trước một bước "Liên Lan Thanh, ta đồng ý ......"
Hàn Diệp còn chưa dứt lời, Lý Trung vẫn luôn nhìn xuống đất đột nhiên nắm lấy trường đao đang đè trên cổ mình, lưỡi đao cắm vào lòng bàn tay, máu chảy đầm đìa, tên thị vệ đang đè ông bị động tác của ông làm cho ngẩn người, nhất thời mất ý thức buông lỏng trường đao trong tay.
Lý Trung nắm lấy thời cơ đâm đầu vào người tên thị vệ, trước khi mọi người kịp hoàn hồn, ông đã cướp lấy trường đao, thoát khỏi sự khống chế của thị vệ Bắc Tần, loạng choạng đứng giữa hai phe đối đầu, cầm đao chỉ về phía Mạc Thiên.
Tất cả biến hóa chỉ trong phút chốc, Liên Lan Thanh gần như vung tay theo phản xạ, hàng trăm mũi tên lạnh lẽo trên mái nhà lập tức chĩa về phía Lý Trung.
Tình thế trong Ngô Đồng các lập tức đảo ngược vì Lý Trung đoạt được trường đao, Liên Lan Thanh mất đi con cờ uy hiếp Hàn Diệp, nhưng Lý Trung trọng thương, Hàn Diệp gần như không thể đưa ông rời thành.
Những mũi tên đã được lắp, nhưng bàn tay của Liên Lan Thanh vẫn dừng lại trên không, hắn không hề vẫy xuống.
Lý Trung dường như chẳng hề cảm nhận được sự uy hiếp từ những mũi tên chuẩn bị bắn tới, ánh mắt chỉ nhìn về phía Thái tử Đại Tĩnh.
Cả người ông bị thương, xương vai gãy nát, nhưng vẫn cầm trường đao nhuộm máu đứng thẳng. Oán hận và tức giận trong mắt ông không biết tiêu tan từ khi nào, chỉ còn lại tiếc nuối và bình yên.
Chết có gì đáng sợ, vài chục năm sau, ai mà không trở về với cát bụi.
Hàn Diệp đột nhiên hiểu được ý nghĩa của ánh mắt này, lão tướng dùng cả đời để bảo vệ thành Quân Hiến làm sao có thể chịu được khi bản thân trở thành gánh nặng cho dân chúng cả thành?
Hàn Diệp trầm mặc nhìn Lý Trung, nhìn bề ngoài không thấy biểu hiện gì khác thường, nhưng ánh mắt mang theo bi thương có thể quét sạch mọi thứ.
Đế Tử Nguyên gần như ngay lập tức cảm nhận được cảm xúc của Hàn Diệp, nàng liếc nhìn Lý Trung một cái, trong lòng chợt hiểu rõ.
Lý Trung dùng tay xoa nhẹ vai, hành lễ thần tử, nhìn về phía Hàn Diệp cử động môi không tiếng động.
"Điện hạ, bảo trọng."
Người bảo trọng mạng sống, cũng xin bảo vệ tính mạng của dân chúng cả thành.
Dưới ngàn vạn mũi tên, hàng vạn Thiết giáp quân, câu nói này không phải là của một lão nô bộc ẩn nấp trong Thi phủ hai mươi năm nói với Hàn Diệp đã từng chịu ân ba năm chăm sóc của ông, mà