Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả Tiên Vu Hoán lão luyện thành thục cũng không khỏi biến sắc, giọng của hắn đột nhiên cao lên "Ngươi nói cái gì, trấn thủ Nghiệp thành là Thái tử Hàn Diệp? Tin tức từ đâu tới?"
Thấy Tiên Vu Hoán phản ứng như vậy, Nỗ Hạo dù đang hối hận khi đã nói ra, nhưng không khỏi nói "Nguyên soái, mật thám của mạt tướng tình cờ gặp được Thái tử Đại Tĩnh đang tuần tra gần núi Vân Cảnh. Mạt tướng nghĩ Đế Tử Nguyên kia từ lúc vào thành luôn bận khôi giáp gặp người, hành tung đáng ngờ, đó là do Thái tử giả dạng, không phải nàng."
Vẻ mặt Tiên Vu Hoán ngưng trọng, nhất thời không có trả lời. Nếu trấn thủ Nghiệp thành là Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp, thì trận chiến này nhất định phải phân thắng bại. Nếu có thể bắt sống Hàn Diệp, dựa theo sự xem trọng của vua Gia Ninh với đích tử, thì có thể lấy được các thành ở Tây Bắc Đại Tĩnh, đối với Bắc Tần sẽ là một chiến công vĩ đại.
Nhưng tại sao trấn thủ Nghiệp thành là Hàn Diệp? Tại sao hắn lại xuất hiện ở núi Vân Cảnh? Vậy thống soái ba quân ở thành Sơn Nam lại là ai?
Vì sự xuất hiện đột ngột của Hàn Diệp, Tiên Vu Hoán rơi vào mịt mù.
Thấy Tiên Vu Hoán im lặng, Nỗ Hạo liếc nhìn các tướng sĩ trong đại sảnh, trước tiên nói "Nguyên soái, mạt tướng xin làm quân tiên phong, nhất định sẽ bắt được Thái tử Đại Tĩnh trở về!"
Giọng Nỗ Hạo lớn đến mức làm các tướng sĩ trong đại sảnh đều muốn rục rịch, Tiên Vu Hoán nhướng mắt quét qua chúng tướng, trầm giọng nói "Nỗ Hạo, không được lỗ mãng, chuyện này quan trọng, đợi yến tiệc kết thúc, chúng tướng đến thư phòng của bổn soái bàn bạc kế sách lâu dài."
Một trận chiến kiêng kị nhất là lòng người bất hòa, chỉ cần mọi người đều muốn bắt Hàn Diệp lập công thì trận chiến này ắt sẽ thất bại. Hàn Diệp lựa chọn xuất hiện lúc này, chưa hẳn là không có chủ ý này.
Nỗ Hạo tức giận ngồi xuống, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, bộ dáng hắn thế này trong mắt mọi người, lại thêm một màn suy tính. Tiên Vu Hoán sờ râu, không nói gì thêm. Khi mọi người dời tầm nhìn đi nơi khác, ánh mắt đang rũ xuống của Nỗ Hạo thoáng qua một tia u tối, lộ ra ý xảo quyệt.
Vừa rồi hắn chỉ mới nói một nửa, Tiên Vu Hoán chỉ biết Hàn Diệp trấn thủ Nghiệp thành, nhưng không biết tại sao Hàn Diệp lại xuất hiện ở núi Vân Cảnh. Công lao bắt sống Thái tử Đại Tĩnh, chỉ một mình hắn độc hưởng!
Phủ thành chủ ở thành Sơn Nam, Tống Du từ đại doanh trở về thấy Đế Tử Nguyên đang ngồi xiên vẹo trong đại sảnh chơi hổ phù, hắn suýt chút nữa đã tắt thở, nảy sinh ý định muốn nuốt sống tim gan của Ôn Sóc đứng bên cạnh!
Điện hạ trong ba ngày sẽ trở về như đã nói đâu? Trước lúc khai chiến, Điện hạ sẽ thống soái ba quân như đã nói đâu? Đã nói trả cho hắn một Thái tử điện hạ bình an vô sự hoạt bát vui vẻ đâu !!!
Tĩnh An Hầu quân vốn nên trấn thủ Nghiệp thành thì đang sờ sờ xuất hiện ở đây. Vậy bây giờ Thái tử đang ở đâu, Tống Du dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được. Ngoài Nghiệp thành bị một trăm hai mươi ngàn đại quân của Tiên Vu Hoán bao vây, vốn không thể nghĩ được gì khác!
Thái tử là trữ quân Đại Tĩnh, nếu xảy ra chuyện gì, Bệ hạ nhất định sẽ nảy sinh ý định diệt cửu tộc nhà hắn!
Ánh mắt tức giận của Tống Du rốt cuộc cũng khiến cho Ôn tiểu công tử của chúng ta tìm lại được chút lương tâm, giang hai tay mở to mắt khá ngây thơ "Tống tướng quân, mạt tướng chỉ nói ba ngày nữa thống soái sẽ trở về, nhưng không có nói người trở về là Thái tử điện hạ."
Sự trở về của Đế Tử Nguyên mang theo tin tốt Đường Thạch dẫn quân tiếp viện đến Nghiệp thành, Ôn Sóc giải tỏa được nỗi lo mấy ngày nay, cùng với tính khí bướng bỉnh của mình, hắn chọc cười cho tướng quân nhà mình.
Tống Du trợn mắt dựng râu nhìn chằm chằm, còn chưa kịp tức giận thì giọng nói lạnh lùng thâm trầm của Đế Tử Nguyên đã vang lên từ chủ tọa.
"Tống Du, Quy Tây, Ôn Sóc, truyền quân lệnh của bổn hầu, canh ba gióng trống, tấn công thành Quân Hiến!"
Trận quyết chiến kéo dài một năm này, cuối cùng cũng bắt đầu với mệnh lệnh sau cùng của Đế Tử Nguyên.
Hai ngày trước, vốn đã có ý xuân ấm áp, nhưng hôm nay tuyết rơi dày đặc, tường thành tan chảy lại bị băng tuyết bao phủ, đây là điềm tốt cho Uyển Thư thủ thành.
Hàn Diệp từ núi Vân Cảnh xuống, phi ngựa vào phủ, Uyển Thư đứng ở cửa thư phòng, thấy hắn bình an trở về, hàng lông may cau lại mới giãn ra "Điện hạ!"
Hàn Diệp cởϊ áσ khoác lông trên người, rũ tuyết xuống, cười nói "Ngươi không ở đầu thành, chạy đến đây đợi ta làm gì?"
"Điện hạ chạy lung tung thế này, thần làm sao có thể an tâm canh giữ trên đầu thành?" Uyển Thư tỏ vẻ không đồng ý "Người cho nổ núi Vân Cảnh đã sắp xếp xong, Điện hạ không cần phải đích thân đi xem một chuyến."
Hàn Diệp mỉm cười nhìn trời "Đợi canh ba đến, tiếng trống ở thành Quân Hiến sẽ vang lên, Uyển Thư, chúng ta canh hai hành động, ra tay bất ngờ gϊếŧ Tiên Vu Hoán trước khi chiến hỏa ở thành Quân Hiến được đốt lên. Trận chiến này cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi."
Uyển Thư gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Hàn Diệp, trái tim đang căng thẳng chợt bình tĩnh lại, nụ cười sảng khoái lần nữa hiện lên trên mặt nàng "Đúng vậy, Điện hạ, đợi đuổi hết bọn man di Bắc Tần, chúng ta sẽ về kinh, thần đã một năm không gặp Uyển Cầm ...... cả Chiết Vân cao ở lầu Tụ Hiền nữa!"
Lời than oán của Uyển Thư thẳng thắn mười phần, Hàn Diệp chợt ngẩn người, một tia cảm xúc thoáng qua trong mắt, cười nói "Được, đợi về kinh rồi, để Quy Tây dẫn ngươi đi ăn cho đã."
Người thanh niên với kiếm thuật tuyệt đỉnh lại lạnh lùng kia được nhắc đến lúc này khiến mặt dày hiếm có của Uyển Thư đỏ bừng, nàng vừa lầm bầm "Người đó với thần không hợp nhau, hay là Điện hạ mời đi" vừa nhanh chóng chuồn đi.
Khi Uyển Thư rời khỏi sân, Hàn Diệp thu lại ý cười trên mặt, trầm giọng nói về phía sau "Đã sắp xếp xong chưa?"
Một bóng người bước ra khỏi bóng tối, thấp giọng đáp lại "Điện hạ, người đó là tử sĩ của chúng ta ẩn nấp bên cạnh Nỗ Hạo, hắn đã báo với Nỗ Hạo nhìn thấy người trên núi Vân Cảnh, Điện hạ yên tâm, hắn sẽ chọn thời cơ tốt để Tiên Vu Hoán cũng biết người đang ở trong thành." người này dừng lại, sau đó nói "Điện hạ, tại sao không để người của chúng ta trực tiếp chuyển tin cho Tiên Vu Hoán, sắp nghênh chiến rồi, chúng ta không có nhiều thời gian, tại sao phải vòng một đường lớn như vậy?"
"Là vì thời gian không nhiều nên mới phải làm vậy, Tiên Vu Hoán lão luyện thành thục, lúc này nếu hắn tự mình nhận được tin, dù là sự thật, hắn cũng sẽ không tin, hơn nữa hắn sẽ đè xuống tin tức ta ở trong thành để bảo vệ thắng lợi của trận chiến này, nhưng nếu hành tung của ta được mọi người biết từ Nỗ Hạo của phe cánh Đức vương, thì ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác. Mạng của ta, còn quan trọng hơn Nghiệp thành."
"Vậy Nỗ Hạo sao có thể cam tâm tình nguyện nhường công lớn này cho Tiên Vu Hoán?"
"Đương nhiên hắn sẽ không." Hàn Diệp ngước mắt nhìn về phía chân trời, chiều tà dần buông, giọng nói lạnh lùng cơ trí của hắn khẽ vang lên dưới ánh mặt trời lặn "Hắn đã quá xem thường Tiên Vu Hoán, hắn sao có thế đấu lại một lão tướng đã từng phân cao thấp với Thái tổ trên chiến trường? Tiên Vu Hoán mới là thống soái của thành Vân Cảnh, nắm quyền điều động đại quân, năm mươi ngàn thiết kỵ của Nỗ Hạo cũng quy về cho hắn điều động. Từ đầu đến cuối, tin tức này của ta chỉ nói với ......" Hàn Diệp chắp tay sau lưng, đôi mắt đen sáng như sao "Một mình Tiên Vu Hoán."
"Nếu không phải ta lấy mạng mình làm mồi nhử, e rằng không thể động đến tâm trí của hắn." trong sân vang lên một tiếng thở dài trầm thấp.
Thị vệ phía sau Hàn Diệp sững sờ, còn chưa kịp nghe rõ thì Hàn Diệp đã bước vào thư phòng.
Vừa vào đêm, Nỗ Hạo bước ra khỏi phủ soái. Ngoài cửa phủ, tướng sĩ báo tin cho hắn trên yến tiệc đang lo lắng chờ đợi, thấy hắn đi ra liền vội vàng nghênh đón "Tướng quân, nguyên soái có giao cho người vị trí