Một ngày sau, trận chiến trên bình nguyên Nghiệp thành đã bước vào thời khắc cuối cùng, Đại Tĩnh và Bắc Tần liên tục giao chiến hàng trăm lần đều chỉ còn lại mười ngàn tàn binh.
Trận chiến đoạt thành, vô cùng cấp bách.
Lại một lượt ngừng chiến nghỉ ngơi ngắn ngủi, trong đại trướng quân Bắc Tần, Tiên Vu Hoán mặc quân phục, vết máu trên khôi giáp còn chưa khô. Sau trận chiến này, mười đại tướng dưới quyền vẫn có thể ngồi trong lều chỉ còn lại ba người.
Trên mặt Tiên Vu Hoán từ lâu đã không còn vẻ điềm tĩnh thường ngày, trong mắt thoáng hiện vẻ lo lắng, chỉ trong vài ngày, mái tóc hắn đã gần như bạc đi.
Hầu như toàn bộ một trăm hai mươi ngàn quân tinh nhuệ của Bắc Tần đều chết ở thành Vân Cảnh, một lão tướng sa trường từng trải qua nhiều trận chiến như hắn cũng cảm thấy buồn bực, luôn bị Uyển Thư dùng binh lực chặn bên ngoài Nghiệp thành, khiến hắn thất bại liên tục. Hiện giờ điều hắn mong đợi là Đạt Xích có thể bắt sống Hàn Diệp trên núi Vân Cảnh về vương thành, nếu không hắn sẽ không còn mặt mũi trở về vương thành Bắc Tần.
Nhưng đã ba ngày trôi qua, đến nay vẫn không có tin tức gì về ba mươi ngàn thiết quân, hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra trên núi Vân Cảnh. Với cơ trí của Tiên Vu Hoán, hẳn đã đoán được Hàn Diệp một mình trấn thủ trên núi Vân Cảnh để dẫn đại quân của hắn lên núi, khống chế trận chiến dưới núi. Chỉ là dù hắn có nghĩ thế nào, cũng không đoán được Hàn Diệp làm sao có thể ngăn cản ba mươi ngàn quân của hắn với sức mạnh của mấy người?
Tiếng trống trận của Đại Tĩnh ngoài lều lại vang, Tiên Vu Hoán đứng thẳng người, hạ lệnh phất cờ, bước khỏi đại trướng, chuẩn bị nghênh chiến.
"Nguyên soái!" đúng lúc này, một con ngựa từ ngoài doanh trại xông vào, hướng về phía Tiên Vu Hoán.
Sắc mặt Tiên Vu Hoán nghiêm nghị, hắn dừng bước. Người trên ngựa là phó tướng Hồng Hiển theo Đạt Xích vào núi Vân Cảnh.
Thấy hắn một mình trở về, sắc mặt Tiên Vu Hoán càng trầm hơn.
Hồng Hiển loạng choạng ngã xuống ngựa, quỳ trước Tiên Vu Hoán với khuôn mặt bê bết máu.
Tiên Vu Hoán ngồi xổm xuống, bắt lấy vai hắn "Hồng Hiển, Đạt Xích đâu? Núi Vân Cảnh đã xảy ra chuyện gì? Sao chỉ có một mình ngươi trở về?"
"Nguyên soái." Hồng Hiển ngẩng đầu, giọng nói run rẩy. Lúc này, mọi người mới thấy sự sợ hãi sâu thẳm trong mắt trên khuôn mặt bê bết máu của hắn.
"Đạt Xích tướng quân chết rồi, chết hết rồi ..... Nguyên soái, chết hết rồi."
Nghe những lời của Hồng Hiển, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khó tin. Chết hết rồi là có ý gì? Thái tử Đại Tĩnh chỉ có mấy trăm người, ba mươi ngàn đại quân chúng ta lên núi, lại chỉ có một người sống sót?
Bàn tay Tiên Vu Hoán nắm lấy vai Hồng Hiển dùng sức, giận dữ quát "Cái gì gọi là chết hết rồi, ba mươi ngàn thiết quân của ta giao cho Đạt Xích, tên đần độn đó còn không thể bắt được một Hàn Diệp?"
Vai Hồng Hiển dường như hoàn toàn không cảm thấy đau, không ngừng lắc đầu, giơ tay chỉ về phía đỉnh núi Vân Cảnh cách đó trăm mét "Không chỉ có Thái tử Đại Tĩnh, trên ngọn núi đó còn có bảy chuẩn tông sư Đại Tĩnh!"
Lời vừa ra, toàn bộ đều kinh sợ. Ngay cả ở Bắc Tần cũng khó tìm được bảy chuẩn tông sư, một núi Vân Cảnh nho nhỏ, sao thể xuất hiện bảy người? Nhưng ngoài chuẩn tông sư võ công siêu phàm, còn điều gì có thể giữ được ba mươi ngàn thiết quân của Bắc Tần?
"Đạt Xích tướng quân chết trong tay chuẩn tông sư của bọn họ." giọng Hồng Hiển khàn khàn đầy thê lương "Chuẩn tông sư thật sự quá đáng sợ, mấy chục ngàn tướng sĩ của chúng ta chết mới gϊếŧ được năm người, trọng thương hai người, cả đỉnh núi Vân Cảnh, bên phía Đại Tĩnh, chỉ còn lại một Thái tử Đại Tĩnh trọng thương ...... Nguyên soái, ba mươi ngàn người, cuối cùng chỉ còn lại một trăm người chúng ta, khắp nơi đều là xương cốt của tướng sĩ chúng ta."
"Thái tử Đại Tĩnh đâu?" Tiên Vu Hoán cao giọng, hỏi đến vấn đề mà mọi người quan tâm.
Gϊếŧ ba mươi ngàn người trên núi Vân Cảnh, chuẩn tông sư Đại Tĩnh cũng đã sắp chết, lẽ nào còn không thể bắt sống Thái tử Đại Tĩnh kia? Tại sao chỉ có một mình Hồng Hiển xuống núi? Vậy một trăm tướng sĩ cuối cùng đã đi đâu?
Hồng Hiển bị hỏi đến ngây người, vẻ mặt trống rỗng, giống như đang nhớ lại thảm kịch trên núi, đột nhiên run lên, giọng nói run run.
"Nguyên soái ..." trong mắt hắn hiện lên một tia sợ hãi, chậm rãi trả lời "Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp, chết rồi."
Hai canh giờ trước, đỉnh núi Vân Cảnh.
Sau một ngày chiến đấu ác liệt, bảy chuẩn tông sư liên tiếp thiệt hai mạng người, bây giờ chỉ còn Long lão và Chu lão trọng thương đang nằm cạnh đại trướng, nếu không phải Hàn Diệp để hai thị vệ duy nhất canh giữ xung quanh, hai chuẩn tông sư còn lại đã trở thành oan hồn dưới đao của tướng sĩ Bắc Tần.
Trường kiếm của Hàn Diệp đã gãy đôi và ném sang một bên từ lâu, hắn đang cầm trong tay hiện giờ chỉ là trường kích tiện tay nhặt lên trong đống hài cốt.
Về phần tám ngàn tướng sĩ Bắc Tần, chỉ còn lại một trăm người cuối cùng.
Đỉnh núi Vân Cảnh, một lều trướng, một cây khô. Vào mùa đông sâu thẳm, cây khô cao mười thước trên đỉnh núi, lá khô rơi rụng, không khí tiêu điều bao trùm.
Lúc này, Hàn Diệp đã lui về bên gốc cây khô, sắc mặt tái nhợt, khôi giáp bạc gần như vỡ nát, khó tìm thấy chỗ nào nguyên vẹn, có thể thấy nhiều vết đao kiếm ngang dọc trên cơ thể hắn, thậm chí có chỗ còn thấy xương trắng. Máu từ khóe miệng trào ra, trường kích trong tay chống đất, tuy trọng thương nhưng hắn chưa từng ngã xuống.
Sau lưng hắn là vực sâu muôn trượng, đối diện hắn cách đó năm thước, Hồng Hiển đã dẫn đầu một trăm quân Bắc Tần cuối cùng, chặn đứng đường sống của hắn.
Đại trướng cách hai bên mười thước, Hàn Diệp đã hạ tử lệnh cho hai thị vệ canh giữ bên cạnh hai chuẩn tông sư, hai chuẩn tông sư đã tiêu hao hết nội lực, bọn họ chỉ có thể nhìn Hàn Diệp bị chặn trước vực thẳm.
Hơn nữa, bọn họ cũng không dám manh động, một trăm người phía sau Hồng Hiển đều là tướng sĩ cung nỏ tinh nhuệ nhất Bắc Tần, lúc này mười trường nỏ đang chĩa thẳng về phía Hàn Diệp, trường tiễn lạnh băng mang theo luồng sáng u ám.
Nếu không phải muốn bắt sống Hàn Diệp, một trăm người đã không đợi tới bây giờ mới vác trường nỏ ra ngoài.
"Thái tử, ngươi đã không còn đường lui, theo chúng ta xuống núi, ngươi còn có một con đường sống!" Đạt Xích đã chết, Hồng Hiển chính là tướng lĩnh quân Bắc Tần, dù trận chiến này đã sớm không còn trong khả năng của hắn, nhưng hắn không có lựa chọn.
"Ta muốn đi, còn cần chờ đến lúc này?" Hàn Diệp lạnh lùng quét mắt sang Hồng Hiển, tuy bị ép đến đường cùng, thân mang trọng thương, nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm điềm tĩnh, bất khả xâm phạm.
"Đừng không biết tốt xấu, ngươi sống, cùng chúng ta xuống núi, Bắc Tần chúng ta vẫn xem ngươi như khách quý, nếu ngươi chết ở đây, ai còn quan tâm ngươi có phải là Thái tử Đại Tĩnh hay không, đến lúc đó, bổn tướng sẽ treo thi thể ngươi dưới thành, để người trong thiên hạ nhìn xem sau khi Thái tử Đại Tĩnh như ngươi chết đi sẽ có tình cảnh ra sao!"
Bắt sống không được, chết cũng không có tác dụng, Hồng Hiển cũng bị ép đến không còn cách gì, không chút do dự nói