Trong điện Càn Thanh, giọng nói lanh lảnh, trong trẻo vô ngần.
Thần sắc vua Gia Ninh nhất thời dao động, Đế Tử Nguyên như vậy, giống như Thái tổ năm đó chất vấn hắn trong điện Chiêu Nhân.
"Con là đích tử Đại Tĩnh, người kế thừa đại thống danh chính ngôn thuận, tại sao con không thể đăng cơ ngôi vị thiên hạ, nắm quyền Đại Tĩnh?"
Lúc đó, Thái tổ đã trả lời như thế nào? Mười tám năm trước, Thái tổ không nói gì. Chỉ ba tháng sau, trong giây phút hấp hối, đã giao thánh chỉ truyền ngôi và Ngọc tỷ vào tay ông.
"Từ đây, Đại Tĩnh, triều thần, dân chúng giao phó cho con, Trẫm sắp đi xa, chỉ mong con xứng với thiên hạ Đại Tĩnh và tổ tiên Hàn gia, trăm năm sau còn có mặt mũi đến gặp Trẫm."
Một lời giao phó, một lời dặn dò nặng nề như vậy.
Mấy chục năm trước, ông tràn đầy tinh thần, chỉ cảm thấy thiên hạ đã nằm trong tay, mấy chục năm sau, vua Gia Ninh sớm đã không còn biết, ông có còn mặt mũi đi gặp Tiên đế đã tha thiết phó thác dặn dò dưới cửu tuyền hay không.
Không chỉ có di chỉ của Thái tổ, khoảnh khắc Đế Tử Nguyên giơ tay, Thông Thiên tỷ lục bảo trên ngón tay nàng cũng lọt vào mắt vua Gia Ninh.
Quyền lực của Đế gia đã được truyền thừa. Vua Gia Ninh nặng nề thở dài trong lòng, nhưng trên mặt không lộ ra vẻ gì.
"Ngươi muốn Trẫm phê chuẩn chỉ ý của Tiên đế?" vua Gia Ninh nhìn Đế Tử Nguyên đứng dưới long ỷ, chậm rãi đứng dậy, hai mắt rực lửa "Đế Tử Nguyên, ngươi muốn làm hoàng đế?"
Đế Tử Nguyên ngẩng đầu, ánh mắt hơi nhướng lên "Nếu thần muốn, Bệ hạ có thể làm gì?"
Giọng Đế Tử Nguyên vừa dứt, tay vua Gia Ninh chắp phía sau chợt nhấc lên, màu mắt trong con ngươi có chút thay đổi, sau đó lại nhẹ nhàng đặt xuống.
Ngoài cửa sổ, Triệu Phúc vốn luôn canh giữ thấy vua Gia Ninh thu lại lệnh gϊếŧ người, liền nhanh chóng ra hiệu, ánh sáng bạc lạnh lẽo sắc bén xung quanh cũng lặng lẽ rút lui.
Hàng lông mày của Trường Thanh đang đợi ngoài điện Càn Thanh lạnh đi, sớm đã nắm chặt thiết côn sau lưng.
Những chuyện này đều xảy ra trong chớp mắt, đợi vua Gia Ninh lần nữa lên tiếng, dường như tất cả đều chưa xảy ra.
"Đương nhiên chiếu chỉ của Tiên đế được tính, nhưng Trẫm đã nắm quyền mười tám năm, so với di chỉ của Tiên đế, tử tự của Trẫm càng có tư cách kế thừa đại thống." không đợi Đế Tử Nguyên lên tiếng, ông đã nói "Dù bốn nhi tử của Trẫm đã mất ba, nhưng vẫn còn Thập tam hoàng tử Hàn Vân, tuy nó còn nhỏ, nhưng không phải không có khả năng làm trữ quân. Tuy Đế gia ngươi có công nhường thiên hạ, hiện nay còn có công trung quân hộ quốc, thần chính là thần, nếu ngươi bước lên hoàng vị, ngũ hầu năm đó cùng hai nhà Hàn Đế tranh giành thiên hạ cũng sẽ nảy sinh dã tâm chiếm đoạt quyền lực, tám chư hầu trấn giữ giang sơn Hàn thị cũng sẽ dấy lên, Đại Tĩnh ắt sẽ loạn. Chiến tranh ba nước vừa kết thúc, Đại Tĩnh không thể lại rơi vào chiến hỏa, nếu không sẽ có nguy cơ vong quốc. Đế Tử Nguyên, với thân phận là Tĩnh An Hầu quân cùa Đại Tĩnh và thống soái ba quân, ngươi nên hiểu điều này hơn ai hết."
"Cho nên ......?" Đế Tử Nguyên nhìn vua Gia Ninh "Thần nên lấy đại cục làm trọng, khoan dung độ lượng, không vướng mắc quá khứ, làm một Tĩnh An Hầu quân trung thành yêu nước?"
Giọng chất vấn của Đế Tử Nguyên ngày càng trầm hơn.
"Đế Tử Nguyên, ngươi muốn thế nào?"
"Ta muốn thế nào?" Đế Tử Nguyên chắp tay sau lưng, gương mặt lạnh lùng.
"Nỗi đau của một trăm ngàn dân chúng ở Tấn Nam, nỗi oan phản quốc mười năm của Đế gia, cơn giận của Đế gia ta và dân chúng Tấn Nam ......" Đế Tử Nguyên bước đến long ỷ trên đài cao, từng bước từng câu, dừng cách vua Gia Ninh năm bước, giọng nói nghiêm túc vang vọng điện Càn Thanh "Bệ hạ, thiên hạ Đại Tĩnh nhất định yên bình."
Thiên hạ Đại Tĩnh nhất định yên bình.
Khi lời này lọt vào tai vua Gia Ninh, ông đột nhiên cảm thấy thăng trầm hai mươi năm qua của Đại Tĩnh, như giấc mộng hoàng lương.
Hai mươi hai năm trước, khi Đế Thịnh Thiên nhường một nửa giang sơn, xưng thần với Hàn thị, có lẽ chưa từng nghĩ một ngày nào đó hậu nhân của Đế gia đứng trước mặt Thiên tử Hàn gia nói lời như vậy.
"Ta là Thiên tử Hàn gia, hoàng thất Đại Tĩnh dựng nên từ họ Hàn." vua Gia Ninh trầm giọng, cuối cùng nói một câu "Trẫm có thể cho ngươi quyền dìu dắt Thiên tử, hiệu lệnh chư hầu, cũng có thể ngự trị chư hầu trăm quan, cùng Hàn gia hưởng hoàng quyền, nhưng dù Trẫm bằng lòng để Đại Tĩnh diệt vong, cũng không để giang sơn đổi họ trong tay Trẫm."
Hàn Vân mới ba tuổi, ngoại thích yếu thế, các chư hầu khó lường, nếu lập Hàn Vân làm Thái tử, khó mà tự mình nắm quyền chấp chính trong hai mươi năm. Giao quyền giám quốc, để các chư hầu trăm quan và Đế gia cùng nhau quản chế, ngược lại có thể để trữ quân nhỏ tuổi bình an trưởng thành, bảo vệ giang sơn Hàn thị.
Thấy Đế Tử Nguyên không trả lời, ánh mắt vua Gia Ninh trầm xuống, chậm rãi nói "Nếu quyền giám quốc không thể làm hài lòng ngươi, vậy còn tính mạng của hai nhà Hữu tướng và tiền Viện chính Thái y viện thì sao?"
Đế Tử Nguyên nhíu mày, xem ra vua Gia Ninh đã biết thân phận của Tẫn Ngôn.
"Trẫm sẽ khôi phục thân phận đích tử Đế gia của hắn, cũng không trách tội những người có liên quan đến chuyện đánh tráo ở Đông cung năm đó." vua Gia Ninh xoa nhẫn trên tay, vẻ mặt u ám không rõ "Hắn tốt xấu gì cũng do một tay Thái tử dạy dỗ trưởng thành, Trẫm cũng đã từng kỳ vọng vào hắn, bây giờ hắn đang nắm giữ thế lực Đông cung do Thái tử để lại, Trẫm niệm tình của Thái tử, sẽ không làm khó hắn."
"Đế Tử Nguyên, hiện giờ Trẫm có thể làm, đều đã làm. Ngươi muốn thế nào?"
Dùng hai mươi năm hoàng quyền đổi giang sơn Hàn thị kéo dài, e chỉ có vua Gia Ninh mới có dũng khí này.
Còn về Tẫn Ngôn, chỉ là một phần ân tình thuận nước đẩy thuyền của ông ta. Hiện nay triều cương không ổn định, Hữu tướng là nguyên lão ba triều, đệ tử khắp thiên hạ, cả vua Gia Ninh cũng không thể dễ dàng động vào, còn về tiền Viện chính Thái y viện, thân thể đầy bệnh của vua Gia Ninh còn phải dựa vào ông ấy để giữ mạng, càng không thể động vào ông ấy.
Đế Tử Nguyên nhướng mày, đối mặt với ánh mắt sáng rực của vua Gia Ninh, khép lại di chỉ của Thái tổ, chắp tay ra sau, chỉ nói đơn giản dưới cái nhìn vua Gia Ninh "Quyền nhiếp chính giao cho Đế gia, ta sẽ cho Hàn thị của ông mười năm thời gian nghỉ ngơi." nói xong, nàng xoay người bước ra khỏi điện Càn Thanh "Tộc nhân Đế thị