Hoài thành, nằm giữa Bắc Tần.
Văn hóa Bắc Tần xưa nay anh dũng, dân chúng đa phần dũng cảm, chỉ có Hoài thành nằm trong nội địa Bắc Tần, ít tham gia chiến tranh, phong tục giản dị, dân chúng tốt bụng, có mỹ danh là thành trì khoan dung ở Bắc Tần. Mười chín năm trước, tiền Bắc Tần vương đã tặng thành trì này cho đích trưởng công chúa Mạc Sương mới ra đời làm đất phong.
Một năm rưỡi trước, sau khi công chúa Mạc Sương qua đời ở Đại Tĩnh, thành trì này được Bắc Tần vương Mạc Thiên làm chủ, giao cho nha hoàn thân cận Linh Vũ của công chúa trong cung chăm lo.
Một năm trước, Linh Vũ vào thành, tuân thủ quy tắc trong cung, che mặt với người ngoài. Nàng võ công cao cường, thông đạt hào sảng, mưu lược triều đình lại càng xuất sắc, hơn một năm nay có uy danh cực cao ở Hoài thành, gần như đã thay thế trưởng công chúa Mạc Sương năm đó. Dân chúng trong thành kính trọng nàng, lại nghe nói nàng và công chúa Mạc Sương tình như tỷ muội, nên kính trọng gọi nàng một tiếng "Nhị tiểu thư".
Hoài thành dưới sự quản lý của Linh Vũ gọn gàng ngăn nắp, an bình yên vui, không ảnh hưởng bởi tai họa chiến tranh. Sau khi chiến tranh ba nước kết thúc, các thủ vệ ở Hoài thành được thắt chặt để ngăn chặn mật thám lẻn vào. Dân chúng trong thành cũng không cảm thấy bất tiện, công chúa Mạc Sương của họ đã chết ở Đại Tĩnh, không dễ dàng gì mới mong ngóng được thành chủ Linh Vũ tạo phúc cho dân chúng, ngược lại hi vọng an nguy của nàng có thể được đảm bảo.
Tuy nhiên, Linh Vũ vốn nên ở phủ thành chủ, lại xuất hiện trong một rừng trúc ngoài thành.
Bắc Tần cằn cỗi lạnh giá, rừng trúc mười dặm là thắng cảnh nổi tiếng trong vòng trăm dặm, vì thuộc về trưởng công chúa nên hiếm có người, trở thành nơi hẻo lánh ít người đặt chân đến.
Mạc Sương từng sống ở Hoài thành lúc còn nhỏ, đặc biệt cho xây ba căn nhà trúc để nghỉ ngơi.
Lúc này, có hai người đứng ngoài nhà trúc. Một tiên phong đạo cốt, một tố y che mặt.
Chính là Quốc sư Bắc Tần Tịnh Thiện đạo trưởng và trưởng công chúa Mạc Sương sớm đã mất trong lời đồn nhưng dùng thân phận của Linh Vũ quản lý thành trì.
"Quốc sư, tháng trước hắn còn mở mắt một lần, cả tháng nay vẫn luôn không tỉnh, chắc không ......?"
"Không nói chắc được, lão đạo cũng là lần đầu tiên gặp tình trạng như vậy, tuy ta đã cố gắng hết sức, nhưng cũng không thể đảm bảo hắn bình an vô sự, tiếp tục sống được."
Tịnh Thiện đạo trưởng sờ sờ râu, nhìn Mạc Sương nói "Lão đạo có thể làm, cũng chỉ thế này thôi, tục mệnh đan của lão đạo chỉ đủ để hắn uống thêm hai tháng nữa, nếu trong khoảng thời gian này, hắn không thể tỉnh lại, xem như là số phận của hắn rồi."
Tịnh Thiện đạo trưởng liếc nhìn bầu trời, đế tinh Bắc Tần mờ mịt, quốc đạo suy giảm. Ông thở dài, sự tồn vong của Bắc Tần phụ thuộc vào việc người trong nhà kia có thể sống sót hay không.
Mạc Sương gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể nghe lời Tịnh Thiện yên tâm chờ đợi. Nàng nhìn người đang say ngủ qua khung cửa sổ, làm sao cũng không thể ngờ, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi lại là tình cảnh thế này.
Bốn tháng trước, khi tin tức Hàn Diệp tử trận trên núi Vân Cảnh truyền khắp ba nước, Tịnh Thiện đạo trưởng đưa Hàn Diệp trọng thương đột ngột đến Hoài thành, lúc đó đã qua mười ngày kể từ trận chiến ở thành Vân Cảnh. Dù Mạc Sương hoảng hốt kinh ngạc, lại quyết đoán sắp xếp họ đến nhà trúc ngoài thành. Lúc mới đến, cả người Hàn Diệp đầy vết thương do mũi tên gây ra, hơi thở thoi thóp, bốn tháng dưỡng thương chỉ mở mắt một lần, sau đó vẫn luôn ngủ say.
Nghe đồn Hàn Diệp bị trúng ba mũi tên trên núi Vân Cảnh, một mũi tên vào đầu gối, một mũi tên vào bụng, một mũi tên vào tim, Tịnh Thiện đạo trưởng rốt cuộc đã dùng cách gì để cứu Hàn Diệp? Còn nữa ...... là Quốc sư Bắc Tần, tại sao ông ấy lại cứu Thái tử Đại Tĩnh?
"Quốc sư? Tại sao ban đầu ông lại tới núi Vân Cảnh?" do dự một hồi, Mạc Sương hỏi.
Tịnh Thiện sờ sờ chòm râu dài, cười nói "Trưởng công chúa muốn hỏi lão đạo vì sao lại cứu Thái tử Đại Tĩnh? Thế nào? Công chúa không muốn lão đạo cứu hắn sao?"
Mặt Mạc Sương đỏ bừng, thật may là không thể nhìn rõ dưới khăn che.
Tịnh Thiện không đùa Mạc Sương nữa, nói tiếp "Mấy tháng trước, lão đạo quan sát thiên tượng, thấy được đế tinh của trữ quân Đại Tĩnh sẽ rơi xuống trên núi Vân Cảnh."
Tịnh Thiện đạo trưởng có y thuật cao siêu, nhưng khả năng chiêm tinh, ngoài hoàng thất Bắc Tần, thì hiếm có người biết được.
"Lão đạo biết Hàn Diệp lần này đến núi Vân Cảnh lành ít dữ nhiều, nên trước đại chiến, lão đạo đã canh giữ dưới núi Vân Cảnh, dựng một ngôi nhà tranh ở sơn cốc núi Tây. Sau khi Hàn Diệp nhảy khỏi vách núi, lão đạo cứu hắn ở sông Bắc, rồi đưa đến nhà tranh để trị thương, tuy lão đạo có thể tính được trận chiến này của Hàn Diệp vô cùng nguy hiểm, nhưng không ngờ hắn lại bị một vết thương xuyên tim, không thể cứu chữa!"
"Vậy Quốc sư làm sao cứu hắn?" Mạc Sương rất tò mò.
Tịnh Thiện thở dài "Những năm đầu ta có được một cuốn sách cổ, trên đó có ghi lại một số y thuật hiếm thấy, chỉ là quá quỷ dị, ta chưa từng thử qua, tính mạng Hàn Diệp chỉ trong sớm chiều, không còn cách nào để cứu, ta chỉ có thể mạo hiểm một lần trên người hắn."
"Rốt cuộc là loại y thuật gì? Lại có thể khiến Quốc sư cũng không dám thử."
Một tia phiền muộn lướt qua mắt Tịnh Thiện, ông im lặng hồi lâu mới phun ra hai chữ "Đổi tim."
Mạc Sương mở to hai