Edit: Gấu Gầy
Chương 20
Giang Nam là vùng đất giàu có đông đúc nhất Đại Tĩnh, bá tánh chạy nạn vào kinh thành lại đến từ nơi này, truyền đi quả thật là trò cười lớn nhất thiên hạ!
Thế nhưng, đây lại là sự thật.
Vẫn còn những vết máu đỏ sẫm dưới cổng Trùng Dương, người tị nạn hấp hối cáo ngự trạng được đưa vào Đại Lý Tự, từ trên người hắn lục soát ra một quyển cáo trạng ngàn người đề tên đã làm rung chuyển ba ngàn con sóng, hoàn toàn xáo trộn triều đình Đại Tĩnh gió yên biển lặng, khuấy lên thành một vũng nước đục.
Giang Nam trời mưa liên tục ba tháng, mười ngày trước đường sông Nguyên Giang bị vỡ đê, mười lăm quận huyện do Mộc Thiên phủ quản lý biến thành một biển nước mênh mông, mấy vạn bá tánh chịu ảnh hưởng thiên tai, cả nhà kéo đi lánh nạn, dân chúng hoảng sợ không tìm được chỗ dung thân, bức huyết thư kia chính là tố cáo tri phủ Chung Lễ Văn của Mộc Thiên phủ, sau khi xảy ra thiên tai, hắn ta không làm gì cả, khiến cho Mộc Thiên phủ đất đai ngàn dặm trở thành một vùng đất chết.
Dân tị nạn quần áo tả tơi, vết máu loang lổ trên cáo trạng đã trở thành bằng chứng sắt đá cho vụ án này!
Bá quan triều đình cùng bách tính kinh thành còn chưa kịp tiếp nhận sự thật vớ vẩn đến kinh thiên động địa này, thì ngay chạng vạng tối hôm đó, nha vệ Mộc Thiên phủ cách tám trăm dặm tốc mã vào kinh, bẩm lên Thiên tử Giang Nam lũ lụt nghiêm trọng, khẩn cầu triều đình cấp phát cứu trợ.
Hai tin tức một trước một sau, cách nhau chưa đến nửa ngày, khiến cả triều đình gần như im lặng đột nhiên náo loạn, một tin thì nói tri phủ Mộc Thiên phủ che giấu tình hình thiên tai không bẩm báo, nhưng một tin khác cố tình đưa tới thì lại nói hắn vô tội, nhưng lại quá
chậm trễ, mười ngày sau mới đưa tin tức vào kinh thành, thậm chí còn đến sau cả dân chạy nạn.
Triều đình vì vậy mà chia làm hai phe tranh luận không ngừng, Tả tướng cùng Mộc vương cho rằng triều đình nên cấp phát cứu trợ thiên tai trước, để Tổng hạt Chung Lễ Văn và các quan lại dưới quyền ổn định tình hình thảm hoạ, tránh lâm trận đổi soái khiến Giang Nam rối loạn bất an. Bên Hữu tướng thì lại cho rằng không thể coi thường tấm lòng của bá tánh đã gửi bức huyết thư đề tên ngàn người, nên cách chức Chung Lễ Văn và quan lại dưới quyền, xin triều đình cử triều thần tài đức phụ trách các công việc lớn nhỏ của Mộc Thiên phủ.
Hai phe bên nào cũng cho là mình đúng, tranh cãi không thôi, triều đình nhất thời chướng khí mù mịt, Gia Ninh Đế lệnh hai tướng trong vòng ba ngày phải tìm ra phương án thoả hiệp, xử lý thích đáng vấn đề lũ lụt ở Giang Nam.
"Chung Lễ Văn là tâm phúc của Mộc vương, quan lại ở Giang Nam đều dưới quyền Mộc vương, chuyện này nếu như bị truy cứu, phe phái Mộc vương gia chắc chắn sẽ bị tổn hại, khó trách ồn ào đến như vậy."
Bãi triều, dưới thềm đá điện Thái Hoà, Hoàng Phổ xoa xoa cái đầu có chút đau nhức, nói khẽ với Nhậm An Lạc.
Nhậm An Lạc gật đầu, hỏi: "Hữu tướng phân phó như thế nào?"
Hoàng Phổ thuộc phe Hữu tướng, hai phe tranh chấp chuyện này đến như vậy, hiển nhiên là vì muốn lấy quyền khống chế Giang Nam giàu có đông đúc.
Hoàng Phổ có vẻ hơi do dự, nói: "Việc này tướng gia chưa từng phân phó, ý kiến cách chức Chung Lễ Văn và một số quan lại là do chúng ta tự thảo luận."
Nhậm An Lạc có chút kinh ngạc, Hữu tướng từ trước đến nay ghét ác như thù, lại là thầy của Thái Tử, chẳng lẽ lại bỏ qua cơ hội đả kích Mộc vương và Tả tướng sao?
Trong khi hai người đang nói chuyện, phía sau có người đi nhanh hai bước, cao giọng gọi Nhậm An Lạc.
"Nhậm đại nhân, xin dừng bước."
Nhậm An Lạc quay đầu lại, nhìn nam tử triều phục đỏ thẫm phía sau, cười nói: "Tiền đại nhân."
Nam tử ngạt nhiên, giọng điệu vui mừng: "Đại nhân có ấn tượng với bản quan?"
"Tiền đại nhân có lòng thiện quyên góp vàng bạc truyền khắp thiên hạ, An Lạc sao lại không biết."
Nhậm An Lạc trêu ghẹo, cười sang sảng.
Người tới là Hộ bộ Thượng thư mới được thăng chức Tiền Quảng Tấn, là Thượng thư trẻ nhất từ khi Đại Tĩnh lập triều tới nay, gần đây nổi bật không ai bằng.
Tiền Quảng Tiến nhìn Nhậm An Lạc có chút chân thành cảm tạ: "Bản quan có thể thăng chức đều là nhờ Đại nhân xét xử công bằng vụ án gian lận khoa cử, sớm nên nói lời cảm tạ với Nhậm đại nhân."
Nhậm An Lạc xua tay: "Tiền đại nhân quá lời, từ lúc Đại nhân vào Hộ Bộ tới nay quốc khố luôn dồi dào, đây cũng là mục đích chung của mọi người đối với vị trí Hộ Bộ thượng thư."
"Đâu có đâu có, aizz, bản quan mới vừa lên đảm nhiệm, Giang Nam đã xảy ra chuyện lớn như vậy, quả thật thất trách."
Một tháng trước lúc Đỗ Trạch Nho còn là Hộ bộ Thượng thư, Tiền Quảng Tiến không nhúng tay vào công vụ của Giang Nam, nên đây không phải sai lầm của hắn, chẳng qua mới vừa nhậm chức đã vướng phải sự cố nóng bỏng tay này, coi như là số phận đành chịu đi.
Tiền Quảng Tiến liên tục thở dài, nhìn Nhậm An Lac chắp tay: "Hộ bộ muốn điều động ngân khố cứu tế, Nhậm đại nhân, bản quan về nha môn trước, nếu sau này Đại nhân có chuyện gì cần bản quan giúp đỡ, cứ việc lên tiếng, ta nhất định hết lòng tương trợ."
Tiền Quảng Tiến nói xong vội vàng rời đi.
Hoàng Phổ có chút cảm khái nói: "Đại nhân, Tiền đại nhân xuất thân là thương gia, rất được lòng Bệ hạ, hiện giờ quản lý Hộ bộ, lại vô cùng thân thiết với Lễ bộ Cung lão Thượng thư, hắn muốn tạo mối quan hệ tốt với Đại nhân, địa vị của đại nhân trong triều sẽ càng thêm vững chắc."
Tiền Quảng Tiến và Lễ bộ Thượng thư đều thuộc phe trung lập, nếu Nhậm An Lạc được bọn họ trợ giúp một tay, nói không chừng trong triều sẽ xuất hiện thêm một thế lực mới. Sau mấy tháng làm việc chung, Hoàng Phổ đã sớm không còn coi Nhậm An Lạc là thân nữ tử, đối xử với nàng giống như những trọng thần khác của triều đình.
"Cái này gọi là chó ngáp phải ruồi, xem ra lão đầu tử* thường ngày dạy ta nên tích phúc nhiều một chút cũng không sai."
Nhậm An Lạc cười nói.
"Lão đầu tử?"
Hoàng Phổ là sĩ tử văn thơ, rất ít khi nghe qua xưng hô này, đây chắc là cách gọi trưởng bối trong nhà.
"À, là cha ta, mấy năm trước đã qua đời ở Tấn Nam."
Nhậm An Lạc vẫy vẫy tay, không hiểu sao giọng nói bỗng trở nên trầm xuống một chút, bước xuống thềm đá, chậm rãi đi xa.
Nhậm phủ, vừa mới vào cửa phủ, Trường Thanh đã đi ra đón: "Tiểu thư, có khách quý đến thăm."
Nhậm An Lạc nhướng mày, cũng không hỏi là ai, đi về phía đại đường, từ xa nhìn thấy bóng người ngồi ngay ngắn bên trong, trong lòng đã có vài phần sáng tỏ.
Khóe miệng mỉm cười, âm thanh cởi mở truyền đến: "Không biết Hữu tướng tới đây, An Lạc không tiếp đón từ xa."
Lão nhân trong sảnh đường ngẩng đầu, thấy Nhậm An Lạc đi vào, vuốt bộ râu hoa râm cười nói: "Là lão phu mạo muội tới, Nhậm đại nhân không nên tự trách."
"Nào có, đây là vinh hạnh của Nhậm phủ ta."
Trong khi nói, Nhậm An Lạc chắp tay với Hữu tướng, ngồi vào chỗ: "Ngụy tướng tới là vì nạn lụt ở Giang Nam?"
Ngụy Gián ngẩn người, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng, thâm thuý nói: "Nhậm đại nhân tâm sáng như gương, lão phu chuyến này quả thật không uổng."
Nếu Hữu tướng không phân phó Hoàng Phổ nhúng tay vào công việc ở Giang Nam, hẳn là có tính toán khác, lúc này đến thăm, tám chín phần liên quan tới chuyện này.
"Có thể khiến Nguỵ tướng đích thân đến, thiết nghĩ vấn đề ở Giang Nam hẳn là nghiêm trọng hơn so với tin tức nghe được trong triều"
Ngụy Gián gật đầu, trầm giọng nói: "Nhậm đại nhân chắc cũng biết Chung Lễ Văn là tâm phúc của Mộc vương, Mộc vương với Tả tướng luôn có quan hệ tốt, nhưng trước mắt mà nói, không phải đơn giản chỉ là tranh chấp giữa hai phe."
Nhậm An Lạc nhíu mày: "Ý Ngụy tướng là.. chuyện ở Giang Nam có điều kỳ quặc?"
Ngụy Gián gật đầu: "Nhậm đại nhân mới vào triều nên có lẽ không biết, năm ngoái Bệ hạ từng phân bổ trăm vạn tiền bạc cho Giang Nam tu sửa đường sông Nguyên Hà."
Nhậm An Lạc ngưng thần, âm thanh trầm xuống: "Năm ngoái mới tu sửa đường sông? Vậy thì năm nay cho dù mưa cả tháng, đê sông cũng sẽ không dễ dàng bị vỡ như vậy."
Chỉ có một khả năng, trăm vạn tiền bạc căn bản không được dùng để tu sửa đê sông, mà bị quan viên trên dưới Giang Nam tham ô. Nàng lúc này mới hiểu rõ ý Hữu tướng, trận lụt Giang Nam hoàn toàn không phải thiên tai tự nhiên, mà là một thảm hoạ do con người tạo nên, mấy vạn bá tánh trôi dạt khắp nơi, cửa nát nhà tan, chẳng qua chỉ là vật hi sinh để đám tham quan một phủ mưu lợi.
Quan lại Giang Nam phần lớn là dưới quyền Mộc vương và Tả tướng, khó trách bọn hắn ra sức phản đối triều đình phái quan viên khác đên, thiết nghĩ chắc là sợ bị ngáng đường phá đám, điều tra đến khoản tiền trăm vạn tu sửa đê.
"Ngụy tướng hôm nay tới, chắc đã có đối sách?"
"Chuyện này nghiêm trọng, nhưng không có chứng cứ, Tả tướng và Mộc vương nếu cố ý phản đối, lại dính líu đến tranh chấp của hai phe, Bệ hạ sẽ không phái quan viên của phe nào đến Giang Nam hết, trừ phi.."
Ngụy Gián bưng tách trà xanh trên bàn lên nhấp một ngụm, nhìn Nhậm An Lạc: "Trừ phi phái người không thuộc bất kỳ phe phái nào, Tả tướng với Mộc vương mới không thể nói gì nữa, Bệ hạ cũng yên tâm."
Nhậm An Lạc chậm rãi mở miệng, hiểu rõ ý đồ của Hữu tướng: "Tướng gia là muốn An Lạc tới Giang Nam một chuyến?"
Ngụy Gián gật đầu: "Nhìn lại cả triều đình, không có người nào thích hợp hơn Nhậm đại nhân. Quan văn bình thường, cho dù có đi, cũng chưa chắc được việc."
Nhậm An Lạc xuất thân thổ phỉ, từ trước đến giờ làm việc không kiêng kỵ điều gì, không có luật lệ quy tắc, uy danh từ vụ án gian lận khoa cử vẫn còn, phái nàng đi, đối phương chắc chắn sẽ tự loạn trận.
"Tướng gia quá lời, An Lạc sợ là khó gánh trách nhiệm nặng nề."
Nhậm An Lạc cười nói, hai phe đấu đá, lôi nàng vào làm gì?
"Lão phu biết Đại nhân