"Thế tử, người thật sự nỡ tặng Thượng Long kiếm của Điện hạ cho chúng ta sao?" ấu tử Triệu Nhân của phủ Tề Nam Hầu không khỏi hỏi. Đích huynh Triệu Nham của hắn là đệ nhất mưu sĩ trong Đông cung năm đó, có giao tình sâu nặng với Đế Tẫn Ngôn nên đã mạnh dạn mở lời. Cả triều đều biết kính trọng của Đế Tẫn Ngôn với Thái tử, sao có thể nỡ lòng tặng đi di vật của Thái tử?
"Năm đó Điện hạ ban thanh kiếm này cho ta, ta cũng từng hỏi như vậy." trong mắt Đế Tẫn Ngôn hiện lên chút hồi tưởng "Lúc đó Điện hạ nói ...... cổ kiếm dù có linh hồn, cũng sẽ giống như vật chết nếu không có người sử dụng. Hiện giờ ta đã có bội kiếm tùy thân khác, kiếm này giữ bên cạnh ta khó có ngày nhìn thấy mặt trời, chi bằng tặng cho người có thể đi cùng nó sau này."
Có thể khiến Đế Tẫn Ngôn buông Thượng Long kiếm, cũng không biết là thứ vũ khí vô song gì, trong lòng mọi người đều nghi hoặc, nhưng thấy Đế Tẫn Ngôn không nói, cũng không tiện hỏi, nên bọn họ tập trung chú ý vào Thượng Long kiếm.
"Thế tử, vậy câu hỏi của người là gì!"
Đám thiếu niên này không còn cẩn trọng bình tĩnh, tất cả đều nhìn chằm chằm Đế Tẫn Ngôn bằng ánh mắt sắc bén.
"Đây là đáp án cho câu hỏi mà ta sẽ hỏi, người đáp đúng, có được Thượng Long kiếm." Đế Tẫn Ngôn lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, đặt vào trong hộp gỗ, tờ giấy hơi ố vàng, thoáng nhìn dường như đã nhiều năm rồi.
Hắn đóng lại hộp gỗ, ngồi thẳng lưng, nhìn đám đông trầm giọng lên tiếng.
"Người đời thường nói, nhà, nước, thiên hạ, không có nhà thì không có nước, không có nước cũng không có nhà, hôm nay ta hỏi các trò, đối với thiên hạ này, nước và nhà, bên nào nặng hơn?"
Đế Tẫn Ngôn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cau mày, đây là một câu hỏi nan giải. Nhà và nước, nào nhẹ nào nặng, từ xưa đến này chưa từng có định luận. Nếu nói nước nặng hơn nhà, tuy đầy trung nghĩa, lại khó tránh lạnh lòng. Nếu đáp nhà nặng hơn nước, tuy đầy nhân luân, lại khó tránh tư tâm.
"Ta cho các trò thời gian một nén hương, sau một nén hương, nộp lên đáp án." Đế Tẫn Ngôn đặt lư hương lên bàn, phớt lờ bọn họ, tự mình đọc sách.
Học trò trong sảnh nhìn nhau, rồi lần lượt đặt bút trả lời, chỉ có Hàn Vân lại không hề cầm bút. Mọi người đều cảm thấy cậu nhóc vẫn còn nhỏ, từ bỏ lòng giành thắng lợi.
Một nén hương trôi qua trong tích tắc, ngoài sảnh vang lên tiếng chuông, đánh thức tất cả những người trả lời.
Thư đồng thu lại tờ giấy trả lời, đặt nó trước mặt Đế Tẫn Ngôn. Hắn lật từng trang, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, học trò trong sảnh nhìn hắn chằm chằm đến khó thở, ngẩng dài cổ cũng không thấy khác thường.
Sau nửa nén hương, Đế Tẫn Ngôn dừng tay, nhìn mọi người.
"Triệu Nhân, đáp án của trò là nước càng nặng hơn?"
Thấy điểm danh đến mình, Triệu Nhân đứng dậy, hành lễ học trò với Đế Tẫn Ngôn rồi mới đáp "Vâng, thế tử, nước không còn, nhà sao có thể an? Không có nước thì không có nhà."
"Thẩm Húc, trò cho rằng nhà càng nặng hơn?"
"Vâng" câu hỏi này, hơn một nửa đã đáp nước càng nặng hơn, Thẩm Húc, nhi tử của Cảnh Dương Hầu là một trong số ít đáp nhà càng nặng hơn "Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, đến nhà cũng không thể bảo vệ được, làm sao có thể bảo vệ nước? Học trò cho rằng trước tiên phải có sức bảo vệ nhà, sau mới nói đến tận lực vì nước."
Hai đáp án của hai người đối đầu gay gắt, vô cùng mạnh mẽ.
Đế Tẫn Ngôn gật đầu, không đưa ra nhận xét nào về đáp án của hai người.
"Thế tử, không biết hai người chúng ta, ai đáp đúng hơn?" Triệu Nhân là người nóng vội, vừa dứt lời đã hỏi ngay.
Đúng lúc này, bàn tay lật các tờ trả lời của Đế Tẫn Ngôn dừng lại, mày khẽ nhíu, chợt ngẩng đầu hỏi "Ai không trả lời?"
Mười sáu người, chỉ có mười lăm đáp án.
Ánh mắt mọi người đều rơi vào Hàn Vân, trong mắt có chút dao động, tiểu Thái tử này cũng quá thành thật rồi, tuy nhỏ tuổi không thể trả lời câu hỏi thế này, thì cũng nên viết tùy tiện một hai câu, trực tiếp nộp giấy trắng, không sợ bị truyền ra ngoài, trở thành trò cười cho cả kinh thành.
"Học trò không trả lời." Hàn Vân ngẩng đầu đáp.
"Ồ? Thế nào, trò không biết chọn thế nào?"
"Không phải." Hàn Vân lắc đầu "Đáp án của học trò không nằm trong liệt kê của người, nên không có trả lời."
Khi Hàn Vân nói ra lời này, học trò cả sảnh đều chống cằm thở dài. Tiểu Thái tử rẽ một con đường khác, cũng không biết sẽ nói ra lời hoang đường gì.
Đế Tẫn Ngôn nhướng mày, ánh mắt lần đầu tiên nghiêm túc nhìn vào gương mặt Hàn Vân "Không nằm trong liệt kê của ta? Vậy đáp án của trò là gì?"
Hàn Vân đứng dậy, chậm rãi nói dưới ánh mắt dò xét của Đế Tẫn Ngôn "Người."
Chỉ với một chữ, Đế Tẫn Ngôn đã thu lại sự không tập trung của mình, khẽ ngồi thẳng người, một tia sáng thoáng qua mắt hắn.
"Trò tiếp tục nói."
"Người cũng là dân chúng. Lúc nãy, lão sư hỏi đối với thiên hạ, nhà và nước, bên nào nặng hơn. Học trò cho rằng dù là nhà hay nước cũng không nặng bằng dân chúng. Không có người, không thành nhà, không dân chúng, không thành nước. Vương triều sẽ diệt vong, gia tộc có hưng suy, chỉ dân chúng là nền tảng của thiên hạ, người được lòng người mới có thể bảo đảm vương triều thị tộc vĩnh viễn tồn tại." có lẽ cậu nhóc chưa từng nói nhiều như vậy, vẻ mặt Hàn Vân căng thẳng, bàn tay nhỏ bé buông thõng bên cạnh nắm chặt, Đế Tẫn Ngôn trầm mặc, hít sâu một hơi nhìn hộp gỗ đựng Thượng Long kiếm.
"Lúc nãy, lão sư nói, năm đó hoàng huynh ban cho người thanh kiếm có nói cổ kiếm dù có linh hồn, cũng sẽ giống như vật chết nếu không có người sử dụng, thiên hạ cũng vậy, nếu trên Vân Hạ không có người được lòng dân chúng, sẽ không có nước nhà, cũng không có thiên hạ thái bình."
Giọng Hàn Vân vừa dứt, trong Cổ Kim đường chỉ còn lại an tĩnh có thể nghe thấy tiếng kim rơi, nhưng không ai nhìn thấy ánh mắt mong đợi và căng thẳng mờ nhạt của cậu nhóc khi nhìn Đế Tẫn Ngôn.
Thái tử Hàn Vân kỳ thật là một tồn tại khá thần kỳ ở hoàng triều Đại Tĩnh, thần kỳ đến mức trong hai năm được phong làm Thái tử, ngoại trừ thân vương Hàn thị, thế tộc quyền quý trong triều và Đế gia đều lựa chọn không để ý tới cậu nhóc. Không gì khác, tiên Thái tử Hàn Diệp tỏa sáng rực rỡ, được lòng thiên hạ, Nhiếp chính vương Đế Tử Nguyên hiện nay là người có công xuất chúng, nhân tài trị quốc nhất nhì trên Vân Hạ. Một cậu nhóc nhặt được của hời lớn bước lên ngôi vị trữ quân, quả thật không thể khiến người khác tín phục và hứng thú.
E là không ai ngờ được Hàn Vân sẽ trả lời câu hỏi này như vậy.
Dù cậu nhóc trả lời câu hỏi này đúng hay sai, chỉ riêng những lời này, cũng đủ khiến đại thần cả triều nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt khác.
Nhân đức trí dũng, câu trả lời này, nếu dựa theo con tim trả lời, gần như bao hàm tất cả.
Hơn nữa, cậu nhóc chỉ mới sáu tuổi.
Tất cả mọi người trong sảnh đều ngạc nhiên, nhưng Đế Tẫn Ngôn thì cảm xúc trăm chiều.
Hàn Vân đứng cách hắn năm bước, đứa nhỏ còn chưa lớn, nhưng gương mặt đã mơ hồ có dáng vẻ của huynh trưởng năm đó.
Cảnh tượng này quá giống, như thể xuyên dòng thời gian, chồng chéo lên trong Đông cung lầu các nhiều năm trước.
"Điện hạ, dù là nhà hay nước, đều không thể so với dân chúng của chúng ta! Dân chúng sống tốt, Đại Tĩnh chúng ta mới có thể tồn tại lâu dài, Điện hạ mới có thể kế thừa đại thống, trở thành minh quân phi phàm của Đại Tĩnh chúng ta! Người mau nói đi, ta trả lời có đúng không, nếu như