Vào ngày thứ hai Thi Tranh Ngôn về kinh, ý chỉ mời hắn tham dự tiệc Quỳnh Hoa được đại tổng quản điện Ỷ Vân đích thân gửi tới Thi phủ.
Thi gia nhiều đời trấn thủ Tây Bắc, nắm binh quyền trong tay, năm đó Thi Nguyên Lãng trung thành hết mực với hoàng thất, nhưng Thi Tranh Ngôn và Đế Tử Nguyên có giao tình sinh tử trên chiến trường, nếu tiên Thái tử vẫn còn, đối tượng trung thành của Thi gia không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng hiện giờ không ai đoán được Thi Tranh Ngôn rốt cuộc hướng về bên nào.
Cẩn quý phi không đoán được tâm tư của Thi Tranh Ngôn, nên đối đãi kính trọng, ra sức thu phục, không dám lơ là.
"Điện hạ, biệt uyển ngoại ô canh gác nghiêm ngặt, người của thần không dò thám được tin tức."
Thi Tranh Ngôn vội vã về phủ sau khi vào cung bẩm báo công vụ, cùng lúc mang tin tức từ biệt uyển trở về.
Hàn Diệp hoàn toàn không ngạc nhiên, thủ vệ của biệt uyển đều do một tay đại tổng quản cung cấm Triệu Phúc năm đó chưởng quản, chỉ cần có hắn bên cạnh phụ hoàng, đừng nói là Tranh Ngôn vừa về kinh, e là đến cả Tử Nguyên hai năm qua cũng không biết sức khỏe của phụ hoàng tốt hay là xấu.
"Không có sự cho phép của phụ hoàng và Triệu Phúc, e là không ai có thể vào biệt uyển gặp phụ hoàng." Hàn Diệp đứng trước cửa sổ, nhẹ giọng nói.
"Vậy thần đến biệt uyển gặp Triệu tổng quản, nếu biết Điện hạ trở về ......"
"Không ổn." Hàn Diệp lắc đầu "Ngươi bây giờ nắm giữ quân quyền Tây Bắc, tai mắt khắp kinh thành đều đổ dồn vào ngươi, ngươi đến biệt uyển, e là ngày hôm sau người trong kinh thành đều sẽ biết chuyện. Cẩn quý phi mời ngươi đến tiệc Quỳnh Hoa không chỉ đơn giản như vậy, e là sẽ sớm triệu ngươi đến điện Ỷ Vân gặp Hàn Vân." Hàn Diệp dừng lại "Bây giờ tám vương hầu đã vào kinh, tiệc Quỳnh Hoa ở trước mắt, vào lúc này, ngươi không chỉ phải giữ lập trường trung lập, cũng không được để phụ hoàng biết ta đã về kinh, nếu không tiệc Quỳnh Hoa chắc chắn sẽ lại có sóng gió."
Các huynh đệ ruột thịt của vua Gia Ninh đã chết trong loạn chư hầu năm đó, chỉ còn mỗi huynh trưởng An vương phú quý nhàn nhã sống trong kinh, tám vương hầu ở đất phong là đường huynh đệ của vua Gia Ninh, tính ra chỉ là đường thúc bá của Hàn Diệp. Hàn Vân còn nhỏ, nếu không phải vua Gia Ninh còn tại thế, uy thế còn đó, lại thêm uy thế Đế gia đã vượt qua hoàng thất, những thân vương Hàn thị này có lẽ đã sớm vào kinh đòi quyền giám quốc rồi.
Nói cho cùng, Điện hạ sợ sự can thiệp của Thi gia và xuất hiện của người lúc này sẽ gây thêm hỗn loạn cho Nhiếp chính vương, khiến các triều thần dao động. Trong lòng Thi Tranh Ngôn hiểu rõ, thầm thở dài về dụng tâm của Thái tử cho Đế Tử Nguyên.
"Vậy Điện hạ định làm thế nào để vào biệt uyển gặp Bệ hạ?"
"Ngày thứ hai sau yến tiệc Quỳnh Hoa, ta sẽ đến ngoại ô phía Tây, sẽ có người thích hợp an bài cho ta, ngươi không cần lo lắng."
Thi Tranh Ngôn gật đầu "Điện hạ, thần đã mời mấy vị cao thủ y thuật trong kinh đến chữa mắt cho người, mấy ngày này người có thể yên tâm tịnh dưỡng trong phủ."
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Diệp, Thi Tranh Ngôn nói "Điện hạ yên tâm, những người này không biết diện mạo của Điện hạ, trước khi Điện hạ rời kinh, thần sẽ giữ mấy vị lão tiên sinh này ở Thi phủ. Thần nghĩ ...... chỉ cần có một tia hi vọng cũng không được từ bỏ."
Thi Tranh Ngôn nói không tin không thể chữa được mắt cho Hàn Diệp, vừa vào kinh đã mượn cớ vết thương cũ của bản thân tái phát tìm vài đại phu giỏi đức cao vọng trọng vào phủ.
Hàn Diệp thở dài trong lòng, không muốn rũ bỏ ý tốt của Thi Tranh Ngôn, gật đầu đồng ý.
Tiệc Quỳnh Hoa đang đến gần, vài vị thân vương Hàn gia ở trong kinh bái kiến kết thân, náo nhiệt hẳn lên, nhất thời quyền lực của Đế gia bị điện Ỷ Vân và tám vương hầu làm giảm đi vài phần.
Hàn Diệp ở trong Thi phủ hai ngày, các đại phu do Thi Tranh Ngôn mời vào phủ chẩn trị rất hùng hổ hăng hái, sau khi xem qua, ai nấy đều lắc đầu than thở, Hàn Diệp sớm đã chuẩn bị tâm lý, đến cuối cùng còn phải an ủi Thi Tranh Ngôn thất vọng nặng nề.
Vào đêm trước tiệc Quỳnh Hoa, đồng bào trong quân đã hẹn Thi Tranh Ngôn uống rượu, Hàn Diệp liền gọi hai thân vệ của Thi Tranh Ngôn cùng hắn rời phủ tướng quân.
"Công tử, người muốn đi đâu?"
Kim Trạch và Từ Giang là thân vệ bên cạnh Thi Tranh Ngôn biết thân phận của Hàn Diệp, không dám làm trái, sau khi rời phủ luôn cẩn thận đề phòng, sợ xảy ra sơ xuất.
"Ta đã nhiều năm không về kinh, không biết đế đô hiện tại có dáng vẻ thế nào, Tối nay chỉ muốn ra ngoài đi dạo, các ngươi không cần căng thẳng, cứ theo bên cạnh là được, đến giờ ta sẽ tự trở về."
Ba năm rời kinh, dù không nhìn thấy nữa, nhưng hơn ai hết, Hàn Diệp tự hỏi Đại Tĩnh đã có dáng vẻ thế nào khi Đế Tử Nguyên cai trị.
"Công tử, người cẩn thận một chút, ta và Từ Giang sẽ dẫn đường cho người, đi về phía trước là phố Trường Vân, hôm nay có lễ hội đèn lồng, phía trước rất náo nhiệt."
Kim Trạch và Từ Giang theo sau Hàn Diệp hai bước, thấp giọng dẫn đường cho hắn, mô tả cảnh sinh động của đường phố đế đô dọc đường đi. Tiếng hô hoán của dân chúng, âm thanh vui vẻ sung túc truyền đến tai Hàn Diệp, trong lòng hắn không khỏi thấy hài lòng.
Tuy nói Kim Trạch và Từ Giang dẫn đường, nhưng đi mãi đi mãi, họ phát hiện Thái tử dường như đang đi về phía thành Đông. Cả hai không dám hỏi, chỉ đành cẩn thận đi theo Hàn Diệp, luôn cảnh giác xung quanh.
Đường càng ngày càng xa, trên đường thành Đông chỉ có vài người qua lại, cách đó không xa hương rượu thoang thoảng, đậm đà hấp dẫn. Hai người đều xuất thân từ quân doanh, nhất thời bị hương rượu thu hút, thấy ánh mắt của Thái tử nhìn về phía quán rượu, không khỏi nhìn nhau một cái.
Không hổ là Điện hạ, quả nhiên sống lâu ở kinh thành, đến cả quán rượu cũ ở góc phố này cũng có thể tìm được.
"Đã nhiều năm như vậy, quán rượu này vẫn còn." giọng nói trầm thấp của Hàn Diệp vang lên, lộ ra một tia hoài niệm.
Năm đó An Ninh về kinh, kéo Đế Tử Nguyên đánh bạc dạo thanh lâu, trong lúc tức giận, Hàn Diệp đã dùng cấm quân Đông cung đóng cửa thanh lâu, đích thân xuất cung tìm hai người, cuối cùng hắn đã tìm thấy trong quán rượu này.
Thoáng chốc đã qua rất nhiều năm, vật như xưa, người đã khác, mọi chuyện đã xong.
"Công tử, thì ra người nhớ rượu ngon ở kinh thành, vậy để ta ......" Kim Trạch bước tới gần Hàn Diệp thấp giọng nói, chưa kịp dứt lời, một giọng nữ nhanh nhẹn từ quán rượu cách đó không xa đột ngột vang lên.
"Ông chủ, rượu của ông hôm nay uống say hơn mấy ngày trước rất nhiều, ta cảm thấy ông đang giấu rượu ngon, ngày thường luôn lừa gạt ta!"
Giọng nói lười biếng có chút uy nghiêm nhưng lại gần gũi dịu dàng, không khỏi khiến người ta muốn thấy chủ nhân của giọng nói đó trông như thế nào. Khi Hàn Diệp nghe thấy thanh âm đột nhiên dừng lại, dáng vẻ cũng ngẩn ra, làm Kim Trạch không dám tiến lên, hắn và Từ Giang khôn ngoan cúi đầu, im lặng lùi lại.
Phản ứng này của Điện hạ, mười phần là vì gặp người quen cũ.
Tuy dưới chân hoàng thành, quý nhân rất nhiều, nhưng có thể làm loạn tâm tư Thái tử, cả đế đô này có thể đếm trên đầu ngón tay.
Chỉ cần nghe giọng nói đó, cũng có thể khiến người ta đoán được tám chín phần ------ Nhiếp chính vương Đại Tĩnh, gia chủ Đế gia Đế Tử Nguyên.
Kim Trạch và Từ Giang cúi đầu, không nhìn biểu tình của Hàn Diệp.
Hàn Diệp từ xa, lặng im nhìn về phía quán rượu phát ra âm thanh, khó khăn mở mắt ra.
Nhưng dù cố gắng thế nào, trong mắt hắn cũng chỉ là xám xịt trống rỗng.
Nàng gần trong gang tấc, nhưng hắn lại không thể nhìn thấy.
Làm sao có thể cảm thấy không có gì khi hai mắt không thể nhìn thấy? Dù chỉ được nhìn thấy nàng một lần, ta sống lại mới cảm thấy không hối tiếc.
"Ây dô, Nhậm gia đại khuê nữ, ngươi đã uống rượu của lão đầu mấy năm rồi, có gì đáng giấu đâu chứ! Qua vài ngày nữa, nhị nha đầu của lão sẽ xuất giá, đây là Nữ Nhi Hồng lão ủ cho con bé khi mới chào đời, hôm qua lão đào lên hết, hôm nay ngươi đến đây, lão đầu vui vẻ, mang cho ngươi một vò! " ông chủ quán rượu bận rộn trước quán, lớn giọng cười nói với Đế Tử Nguyên, mọi người trên phố đều có thể nghe thấy.
Đế Tử Nguyên là khách quen của quán rượu, cứ mười ngày nửa tháng lại có thể thấy nàng ngồi trong quán rượu của ông uống