Tấn Bắc các, nằm ở cực bắc của hoàng thành, một hành lang dài trải ra ngoài, gian các được xây trên cao ngoài tường thành, nếu tính ra thì, Tấn Bắc các ở cực bắc của hoàng thành là kiến trúc duy nhất ở ngoài kinh thành. Năm đó Thái tổ đã xây gian các này để ngắm cảnh, chính là vì để Đế gia chủ có thể nhìn về quê hương.
Vua Gia Ninh đã đợi trong gian các này rất lâu, nằm trên ghế tựa, sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu chặt.
Triệu Phúc đứng sau, không dám rời đi nửa bước. Hắn mang Ngọc tỷ truyền quốc của vua Gia Ninh đến núi Phù Lăng, nhưng Đế gia chủ quay lưng chỉ lạnh lùng nghe hắn nói xong thỉnh cầu, thậm chí còn không chính diện nhìn hắn.
Đến cuối cùng, chỉ bước vào rừng với một câu 'biết rồi', không còn thấy bóng dáng. Hắn vội vàng trở về biệt uyển đưa vua Gia Ninh vào cung, đến Tấn Bắc các này, chờ một hồi lâu, nhưng Đế gia chủ từ đầu đến cuối vẫn không tới.
"Bệ hạ, người không thể ở đây nữa, vẫn nên sớm tuyên Thái y vào cung ......" Triệu Phúc nhẹ giọng nói, vua Gia Ninh không hề mở mắt, đúng lúc này, một cơn gió thổi qua, trong lòng Triệu Phúc sợ hãi, ngẩng đầu nhìn sang, một tấn y đen tuyền rơi vào trong mắt.
Vua Gia Ninh mở mắt, ông phất tay, Triệu Phúc khom người, lui khỏi Tấn Bắc các.
"Trẫm, Trẫm nghĩ, ngươi nên tới gặp Trẫm một lần." một tiếng ho khan vang lên, vua Gia Ninh ngồi dậy, nửa dựa vào ghế tựa, nhìn bóng người đen tuyền kia, trong mắt có tia sáng lạ thường.
"Có gì đáng để gặp, chẳng qua là một người đã chết và một người sắp chết." giọng nói nhàn nhạt truyền đến, lạnh lùng lười biếng, không hề đặt quân chủ phía sau vào mắt.
"Trên đời này ai có bản lĩnh làm gì ngươi?" không để ý sự thờ ơ của Đế Thịnh Thiên, vua Gia Ninh đột nhiên cao giọng "Năm đó người mất một nửa võ công, mười chuẩn tông sư của Trẫm cũng không lấy được mạng của ngươi ở Nam Hải, ngươi khinh thường Trẫm, đấu với Trẫm, dạy ra một con nhóc tranh đoạt với Trẫm, dù người trong thiên hạ cho rằng ngươi đã chết, trên đời này ai có bản lĩnh làm gì ngươi!"
"Ta cô độc một đời, sớm đã xuất thế, Hàn Trọng Viễn, ngươi còn muốn làm gì ta?" một hồi lâu, Đế Thịnh Thiên lên tiếng, thấp giọng thở dài, nàng quay đầu "Năm đó ta gặp ngươi ở Thương thành, không giống như bây giờ."
Rất nhiều năm về trước, Đế Thịnh Thiên và Thái tổ gặp nhau ở Thương thành, lúc đó vua Gia Ninh mới mười mấy tuổi, Đế Thịnh Thiên cũng hết lòng yêu thương, dốc sức bồi dưỡng.
Nói ra thì năm đó, Thái tổ thích Đế Vĩnh Ninh, Đế Thịnh Thiên càng yêu tính khí của Hàn Trọng Viễn.
Khoảnh khắc Đế Thịnh Thiên quay đầu lại, nhìn dung mạo không thay đổi của nàng. Vua Gia Ninh đột nhiên sửng sốt, hai tay không khỏi run lên. Sau nhiều năm qua đi, nàng vẫn là dáng vẻ của năm đó.
Đại Tĩnh thăng trầm, thời gian thay đổi, chỉ có Đế Thịnh Thiên, như vẫn sống trong những năm tháng loạn lạc đó.
"Năm đó Trẫm thế nào?" vua Gia Ninh khàn giọng hỏi.
"Bây giờ hỏi, còn ý nghĩa gì."
"Ngươi không hỏi ta tại sao truy gϊếŧ ngươi ở Nam Hải, tại sao ép Đế Vĩnh Ninh tự sát ở thành Đế Bắc, tại sao diệt cả Đế gia ngươi?" vua Gia Ninh hai mắt đỏ bừng, khàn giọng hỏi.
"Ngươi đã đạt được thứ mình muốn chưa?" Đế Thịnh Thiên không trả lời mà hỏi "Hàn Trọng Viễn, ngươi làm nhiều như vậy, đến bây giờ, ngươi đã đạt được thứ mình muốn chưa?"
Con ngươi vua Gia Ninh đột nhiên co rút, bấu chặt vào mép ghế, nặng nề thở hổn hển không trả lời. Hắn hao hết tất cả một đời, hãm hại bằng hữu, diệt cả Đế thị, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục ép chết đích tử trưởng nữ, gài bẫy mẫu thân, lui về sống ở biệt uyển. Đế Thịnh Thiên hỏi ông đã đạt được thứ mình muốn chưa, đúng là nực cười!
"Không thể trách Trẫm, năm đó nếu không phải ngươi và Thái tổ có ý lập Đế Vĩnh Ninh làm trữ quân, Trẫm làm sao có thể đi đến bước đường hôm nay! Chính các ngươi, chính các ngươi đã ép Trẫm!" vua Gia Ninh gầm lên, tất cả những bất bình và không cam lòng chôn chặt trong lòng đều thốt ra hết, Thái tổ đã sớm qua đời, mấy chục năm sau, những uất ức sợ hãi mà ông phải chịu đựng năm đó chỉ có thể chất vấn Đế Thịnh Thiên.
"Ngươi có biết Đại Tĩnh năm đó đã dùng bao nhiêu xương cốt để lập triều?" Đế Thịnh Thiên nhìn ông, đột nhiên nói "Ngươi theo phụ thân ra chiến trường năm tám tuổi, người khác không biết, ngươi phải biết."
Giọng của Đế Thịnh Thiên càng nặng "Thị tộc chia rẽ, Trung Nguyên loạn chiến mười tám năm, thành lập Đại Tĩnh đã hao tổn hàng trăm ngàn sinh mạng của các thị tộc ở Trung Nguyên, xương máu chồng chất để đổi lấy một vương triều Đại Tĩnh thái bình, Hàn Trọng Viễn, ngươi cảm thấy, Hàn Tử An và ta làm thế nào để rèn luyện người kế thừa?"
Vua Gia Ninh giật mình, trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ hoang đường. Ông chậm rãi lắc đầu "Không thể nào, không thể nào, ngươi nói năm đó phụ hoàng ......"
"Phụ thân ngươi chinh chiến cả đời, dốc hết toàn lực để thống nhất Trung Nguyên, bản thân lại đầy thương tích bệnh tật, từ lúc đăng cơ, huynh ấy biết mình còn rất ít thời gian, năm đó ngươi còn nhỏ tuổi, nghênh ngang đắc ý, nhưng huynh ấy đã không còn thời gian để dạy ngươi cách làm vua một nước, Đại Tĩnh lập quốc mới được vài năm, căn cơ chưa vững, không còn cách nào, huynh ấy chỉ đành rèn luyện ngươi trên triều, để ngươi nhanh chóng trưởng thành, năm đó có đồn đại huynh ấy muốn lập Vĩnh Ninh làm trữ quân, chỉ để xem ngươi có nhân đức khoan hồng với thiên hạ. Nhưng tiếc là ngươi quá độc đoán, tính cách ngày càng đáng ngờ, dần mất đi tấm lòng ôn hòa."
"Tử An thấy không ổn, huynh ấy mới thật sự nảy sinh lòng lập Vĩnh Ninh làm trữ quân, nhưng cả ta và Vĩnh Ninh đều từ chối. Sau đó, chiếu thư Vĩnh Ninh cũng có tư cách kế thừa ngôi vị trữ quân, chỉ là phụ thân ngươi cảnh báo ngươi mà thôi, nhưng đáng tiếc ngươi không nhìn thấu khổ tâm của huynh ấy, cố chấp cho rằng chúng ta xem ngươi như đứa con bị bỏ rơi, thành lập phe phái trong triều, lôi kéo quần thần."
"Ngươi nói bậy! Nếu ông ấy thật sự có ý lập ta làm trữ quân, tại sao để lại di chỉ cho ngươi ở điện Chiêu Nhân, giao quyền phế quân chủ vào tay ngươi. Trẫm lo sợ run rẩy nửa đời, hết lòng hết sức, bây giờ ngươi mới nói với Trẫm là vì Trẫm, đúng là nực cười! Ngươi cho rằng Trẫm sẽ tin?"
"Di chỉ phế quân chủ?" ánh mắt Đế Thịnh Thiên hơi trầm "Ngươi lại cho rằng thứ cuối cùng mà Hàn Tử An giao cho ta là thánh chỉ phế ngươi." Đế Thịnh Thiên lấy ra một cuộn giấy vàng tươi từ trong tay