Điện Chiêu Nhân, nơi Thái tổ qua đời.
Không ai nghĩ tới, nơi cuối cùng mà vua Gia Ninh chọn lại là cung điện này.
Vua Gia Ninh chỉ triệu Cẩn quý phi, Hàn Vân và Hàn Việt vừa về kinh vào điện.
Đế Tử Nguyên dẫn quần thần đứng ngoài điện Chiêu Nhân, không quan tâm thân vương Hàn gia lo lắng không yên, nàng trầm mặc nhìn về phía cửa điện, hai mắt sâu xa, nhìn không ra cảm xúc.
Sắp chết rồi sao? Không chống đỡ được nữa? Vẫn còn chưa thấy Đại Tĩnh phồn hoa mà nàng trị vì, vẫn chưa đoạt lại hoàng vị từ tay Đế gia, ông đã gấp gáp muốn đi rồi sao?
Đế Tử Nguyên không thể nói ra trong lòng nàng cảm thấy thế nào, nàng sống một đời để đối chọi với vua Gia Ninh, bây giờ ông ta sắp chết, nàng lại cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Đế Tẫn Ngôn đứng bên cạnh, vỗ vỗ vai nàng, chỉ có hắn mới biết tình cảm của Đế Tử Nguyên đối với vua Gia Ninh phức tạp thế nào, giống như hắn vậy.
Không ai để ý đại tổng quản nội cung Cát Lợi chưa từng rời khỏi bên cạnh Đế Tử Nguyên, không ở ngoài điện Chiêu Nhân.
Trong điện, vua Gia Ninh đang nằm trên giường, đôi mắt hơi mở, hơi thở yếu ớt.
Cẩn quý phi dẫn Hàn Vân quỳ trước giường, nàng khẽ nức nở lau nước mắt, ánh mắt hoảng sợ bất an.
Vua Gia Ninh khó khăn đưa tay sờ sờ đầu Hàn Vân, trong mắt hiện lên yêu thương hiếm có, nhìn về phía Cẩn quý phi "Cẩn phi, đừng sợ, tuy Trẫm không còn, nhưng Nhiếp chính vương và thân vương Hàn thị kiềm chế lẫn nhau, nhất thời không dám động đến vị trí Thái tử của Vân nhi. Hữu tướng và các thế tộc đều là thần tử Hàn gia, bọn họ thần phục trước quyền nhiếp chính của Đế gia, nhưng sẽ không soán ngôi đoạt vị, đổi họ hoàng triều Đại Tĩnh. Tuy Thi Tranh Ngôn giao hảo với Đế gia, nhưng ba đời trung thành với hoàng thất, không cần nghi ngờ lòng trung thành của bọn họ. Ta đã lệnh cho Triệu Phúc lấy lại tín vật trong tay Đế Thừa Ân, thế lực ám vệ và Cấm vệ quân trong hoàng thành sẽ do nàng nắm giữ."
Cẩn quý phi vừa khóc vừa gật đầu, có được chút tự tin, hoảng sợ trong mắt cũng dịu đi.
Ông dừng một chút, mới nhấn mạnh giọng điệu "Đế Tử Nguyên là người thế nào, qua hôm nay, nàng hẳn đã biết rồi, chuyện ngu xuẩn như hôm nay, sau này không được phạm phải. Muốn thành đại sự, buộc phải học cách nhẫn nại, giang sơn Đại Tĩnh không dễ dàng ngồi như vậy."
Cẩn quý phi sững sờ, nhất thời sắc mặt trắng xanh. Hóa ra những chuyện do nàng và Đế Thừa Ân bày ra đều nằm trong tầm mắt vua Gia Ninh, ông đã sớm biết các nàng sẽ thất bại, không ra tay ngăn cản chỉ là muốn nàng thấy bản lĩnh của Đế Tử Nguyên, sau này mới có thể học cách ẩn nấp che giấu.
"Bệ hạ, Cẩn nhi biết rồi, Cẩn nhi sẽ bảo vệ tốt cho Thái tử, bảo vệ giang sơn Hàn gia chúng ta."
Vua Gia Ninh gật đầu, nhìn Hàn Vân bên cạnh.
"Phụ hoàng!" Hàn Vân còn nhỏ không kìm được nước mắt lưng tròng, hai mắt đỏ bừng.
Vua Gia Ninh xoa xoa đầu ấu tử, đầy an ủi "Thái tử, con rất tốt, tốt hơn những gì Trẫm nghĩ, đừng phụ hi vọng của Trẫm, sau này phải làm một Hoàng đế tốt."
Hàn Vân gật đầu, không cầm được nước mắt đầy mặt, nhưng lại quỳ thẳng bên cạnh vua Gia Ninh, không hề phát ra tiếng khóc.
Hàn Việt đứng cách đó vài bước, nhìn vua Gia Ninh dặn dò hậu sự, trong lòng lại có cảm giác đau thương. Ba năm trước, hắn bị Đế gia bắt đến Tấn Nam, không ngờ ngày hắn về kinh lại là ngày vua Gia Ninh băng hà. Năm đó An Ninh chết ở Tây Bắc, Thái tử bị ép nhảy xuống núi Vân Cảnh đều liên quan đến vua Gia Ninh, những năm qua hắn cam lòng ở lại Đế gia, không hẳn là không có ý oán trách vua Gia Ninh, nhưng hiện giờ vua Gia Ninh cũng sắp mất, nhi tử thành niên bên cạnh, chỉ có một mình hắn.
Thấy vua Gia Ninh nhìn mình, hốc mắt Hàn Việt cũng ươn ướt gọi "Phụ hoàng."
"Tốt, tốt ......" vua Gia Ninh lẩm bẩm nói "Trở về là tốt, Thập tam đệ của con, Trẫm giao cho con!"
Hàn Việt gật đầu "Phụ hoàng, người yên tâm, nhi thần sẽ bảo vệ tốt đệ ấy."
Hắn không phải nhân tài làm Hoàng đế, cũng hiểu rõ lòng vua Gia Ninh đã giao giang sơn cho Hàn Vân, có lẽ phụ hoàng cũng cảm thấy Thập tam đệ rất giống Thái tử huynh trưởng, dù là tướng mạo hay tài năng.
Không phải không mất mát, nhưng Hàn Việt cuối cùng lựa chọn buông tay.
"Các người lui xuống hết đi." vua Gia Ninh phất tay với ba người, dưới sự kinh ngạc của Cẩn quý phi nói "Để Đế Tử Nguyên vào điện."
"Bệ hạ!" Cẩn quý phi ngạc nhiên, sắc mặt cũng thay đổi. Dù vua Gia Ninh giao hết thế lực vào tay nàng, cũng hứa giao giang sơn cho Hàn Vân, nhưng không hạ chiếu thư truyền ngôi, huống hồ lúc hấp hối, sao có thể giữ Đế Tử Nguyên bên cạnh?
Vua Gia Ninh không nói nữa, Triệu Phúc đến gần Cẩn quý phi, cung kính nói "Nương nương, người vẫn nên nghe Bệ hạ đi."
Cẩn quý phi đứng dậy, cắn môi không cam tâm dẫn Hàn Vân ra ngoài điện.
Cửa điện mở ra, Cẩn quý phi dẫn Hàn Vân cùng Hàn Việt ra ngoài, tám thân vương nôn nóng định xông vào, nhưng Triệu Phúc đã ngăn lại ngoài điện.
"Bệ hạ có chỉ, mời Nhiếp chính vương vào điện."
Lời của Triệu Phúc khiến mọi người ngoài điện Chiêu Nhân sững sờ.
Bệ hạ điên rồi sao? Nhiếp chính vương ép Bệ hạ bỏ ngôi vị, lui về biệt uyển, hiện giờ Bệ hạ hấp hối, không triệu thân vương Hàn gia vào phân phó làm sao bảo vệ quân chủ kế tiếp ngồi lên hoàng vị, mà chỉ triệu Đế Tử Nguyên. Nếu đế vương kế tiếp không kịp lên ngôi, Bệ hạ xảy ra chuyện, vậy không phải giang sơn Đại Tĩnh sẽ thuộc về Đế gia sao?
"Triệu Phúc, ngươi đang nói cái khỉ gì vậy! Tại sao Bệ hạ lại triệu nàng vào điện?" Thụy vương mắng Triệu Phúc trước, vẻ mặt tức giận.
"Thụy vương gia, đây là ý chỉ của Bệ hạ." Triệu Phúc trầm giọng đáp, vẫn đứng trước mặt tám thân vương.
"Xằng bậy, Bệ hạ hồ đồ, nô tài như ngươi cũng hồ đồ theo sao, đây là lúc nào rồi, bổn vương muốn vào điện gặp Bệ hạ!"
Thụy vương hét lên định xông vào điện, Triệu Phúc sắc mặt lạnh lùng, ngẩng đầu phất tay, một khí lực mạnh mẽ đánh tới, tám thân vương bị đẩy lui mấy bước, một nửa ngã vào trên người thị vệ cách đó không xa.
"Thụy vương gia, cẩn trọng lời nói! Nô tài đã nói, Bệ hạ có chỉ, mời Nhiếp chính vương vào điện." giọng nói như tiếng chuông chiều vang lên ngoài điện, đập vào lòng mọi người, Triệu Phúc lạnh lùng nhìn mọi người.
Võ công thâm hậu của Triệu Phúc khiến tám thân vương kinh ngạc, mọi người lúc này mới nhớ tới thân thủ thâm sâu khó dò của vị đại tổng quản bên cạnh vua Gia Ninh, trong lòng sợ hãi, thận trọng lùi lại hai bước.
Triệu Phúc thấy mọi người không còn làm bậy, bước đến chỗ Đế Tử Nguyên trầm mặc, khom người hành lễ "Nhiếp chính vương, Bệ hạ triệu người vào điện."
Đế Tử Nguyên trầm mặc nhìn Triệu Phúc, cất bước đi vào trong điện Chiêu Nhân.
Cửa điện Chiêu Nhân lần nữa được mở, Đế Tử Nguyên vào điện, tùy ý phất tay, cửa điện từ từ khép lại, che đi toàn bộ cảnh vật bên trong.
Vua Gia Ninh nửa ngồi trên giường, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, nhưng ánh mắt vẫn sáng nhìn Đế Tử Nguyên từng bước đi tới.
Trong lúc ông hấp hối, đối diện với Cẩn quý phi và Hàn Vân là vua Gia Ninh, bây giờ, ông là Hàn Trọng Viễn.
Mọi thứ sau khi ông chết đã được an bài ổn thỏa, nhưng trước khi chết, ông đột nhiên muốn gặp Đế Tử Nguyên.
Nữ nhi Đế gia này vốn phải gả cho đích tử của ông, trở thành con dâu của ông.
Đế Tử Nguyên dừng lại cách ông năm bước.
Nàng