Đế Tử Nguyên trầm mặc hồi cung, Cát Lợi đương nhiên biết chuyện xảy ra sau khi Đế Tử Nguyên thấy Thái tử, dọc đường không nói lời nào.
Đến khi bước vào Thượng thư phòng, hắn mới không nhịn được hỏi "Hầu quân, Điện hạ ngài ấy ......"
"Chàng không biết là ta." Đế Tử Nguyên xoa lông mày "Từ ngày mai, sau khi tảo triều, ta đều sẽ đến Thi phủ, ngươi lo liệu chuyện trong cung, nếu Minh Tây và Tẫn Ngôn có hỏi, thì nói bổn vương đến núi Phù Lăng với cô tổ mẫu."
"Vâng, Hầu quân." Cát Lợi hiểu rõ sự bất lực của Đế Tử Nguyên, hắn từ nhỏ đã ở bên cạnh Thái tử, cũng biết nếu Thái tử biết Hầu quân đã thấy dáng vẻ hiện tại của mình, e là sẽ không do dự mà lập tức rời kinh.
Từ sau ngày đó, phàm là tảo triều xong, Đế Tử Nguyên ắt sẽ đến Thi phủ.
Hàn Diệp thay đổi thói quen mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi ở rừng mai, từng góc xó xỉnh trong Thi phủ đều bị hắn chống gậy trúc chạy đến một lần.
Người theo hầu bên cạnh hắn luôn là nha hoàn câm Nặc Vân không có chút chu đáo ổn thỏa nào.
"Chiêu vây Ngụy cứu Triệu này của ngươi, không có tác dụng với ta."
Trong thạch đình hậu viện Thi phủ, Hàn Diệp đang đánh cờ với Thi Tranh Ngôn, hắn xoa quân cờ trong tay, hướng về phía Thi Tranh Ngôn nói.
Thi Tranh Ngôn nhìn thấy nụ cười ấm áp của hắn, cười lắc đầu "Thần chưa từng thắng được Điện hạ, bao năm qua cứ nghĩ có tiến bộ, nào ngờ luyện tập với Điện hạ, vẫn bị gϊếŧ không còn manh giáp."
Thi Tranh Ngôn sờ quân cờ bằng huyền ngọc mát lạnh trên bàn đá, nhìn nha hoàn giả đứng một bên, trong lòng cảm khái thở dài.
Ngày đó từ Thi phủ hồi cung, Đế Tử Nguyên đã gọi những người thợ ở công bộ vào cung ngay trong đêm, ra lệnh cho bọn họ chạm khắc hoa văn trên huyền kỳ hoàng gia để phân biệt các quân cờ, ngày hôm sau bàn cờ đã được gửi đến. Thái tử chẳng qua chỉ ở rừng mai nửa ngày, mà đồ dùng trong Thi phủ đều bị đổi hết một lượt, đồ dùng có góc cạnh trong phòng đều được bo tròn, những chỗ dễ đụng trúng đều được bọc bằng vải bông dày. Hai vị Thái y của Thái y viện đặc biệt vào phủ chuẩn bị thuốc, điều dưỡng thân thể cho Thái tử, hôm nay ngay cả Viện chính Thái y viện cũng theo Đế Tử Nguyên vào Thi phủ.
Bây giờ quyền thế Đế gia như mặt trời ban trưa, ngôi vị Hoàng đế vẫn đang trống không, Đế Tử Nguyên không ngại cho ai biết về sự tồn tại của Hàn Diệp, có lẽ ...... điều duy nhất nàng để ý chính là Thái tử không muốn.
Trong nửa tháng qua, Đế Tử Nguyên mỗi ngày hạ triều, cũng đều đến Thi phủ để tháp tùng Thái tử, đến tối mới về, không hề bỏ sót ngày nào. Nhưng nàng chưa từng nói chuyện với Thái tử, Thi Tranh Ngôn còn tưởng với tính tình của Đế Tử Nguyên nhất định sẽ không nhẫn nại đến mức này, nhưng nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn như thế này.
"Điện hạ, hôm nay thần lại tìm được một vị đại phu đến, đánh cờ xong sẽ bảo ông ấy xem mắt cho người." Thi Tranh Ngôn đặt một quân cờ, báo vị trí với đối phương, do dự nhìn Hàn Diệp nói.
Điện hạ không muốn xem đại phu, hắn biết.
Nào ngờ Hàn Diệp nhướng mày, vẻ mặt như thường đáp một chữ "Được."
Đế Tử Nguyên nghe thấy câu trả lời của Hàn Diệp, thở phào nhẹ nhõm, hất cằm về phía Ngưng Hương đang đợi.
Ngưng Hương ở cùng Đế Tử Nguyên nửa tháng, thông minh hơn rất nhiều, vội gật đầu, chạy ra ngoài mời Viện chính Thái y viện.
Hàn Diệp dường như không để ý Ngưng Hương rời đi, giơ tay đặt một quân cờ, nhẹ giọng nói với Thi Tranh Ngôn "Tướng quân."
Thi Tranh Ngôn liếc nhìn bàn cờ, cười nói "Còn tưởng tính tình Điện hạ bây giờ đã ôn hòa hơn một chút, lúc chế nhạo thần thì không hồ đồ chút nào, so với năm đó còn thắng được thêm hai quân."
Tô viện chính được Cát Lợi lặng lẽ mời vào Thi phủ, lúc đầu ông không biết nhà quý tộc nào cần đại tổng quản nội cung đích thân đến đón, cho đến khi gặp Nhiếp chính vương trong Thi phủ, mới biết người hôm nay cần chẩn trị là ai.
Nói thật, khi Tô viện chính được Ngưng Hương dẫn vào hậu viện Thi phủ, chân tay đều không nhanh nhẹn. Ông làm Viện chính Thái y viện nửa đời, cả đời thăng trầm, kể cả khi Tiên đế băng hà ở điện Chiêu Nhân, ông cũng không hồi hộp lo lắng đến vậy.
Thái tử điện hạ đã mất ba năm, lại vẫn còn sống. Nhưng Điện hạ của bọn họ, không còn nhìn thấy nữa.
Tô viện chính lo lắng bước vào thạch đình, những người bên trong nét mặt vẫn như thường, thấy Hàn Diệp ngồi đó, hai mắt đỏ lên định quỳ xuống hành lễ.
"Tô đại phu, ông đến rồi." Thi Tranh Ngôn sợ bị bại lộ, vội gọi một tiếng.
Tô viện chính hoàn hồn, thở dài liên tiếp, suýt chút nước mắt đầy mặt.
"Công tử, để Tô đại phu xem cho người."
Thấy Hàn Diệp gật đầu, Tô viện chính tới trước mặt Hàn Diệp, tuy Hàn Diệp không nhìn thấy nhưng ông vẫn hành lễ quân thần, cẩn thận nâng tay Hàn Diệp lên để bắt mạch.
Đế Tử Nguyên và Thi Tranh Ngôn gần như nhìn chằm chằm vào từng cử động của Tô viện chính, chờ ông chẩn đoán. Tô viện chính y thuật cao siêu, được xưng là quốc thủ Đại Tĩnh, có lẽ ông sẽ có cách chữa lành đôi mắt của Thái tử.
Thời gian từng chút trôi qua, nhưng nét mặt Tô viện chính ngày càng nặng nề, một lúc sau, ông kê lại tay cho Hàn Diệp, lo lắng nói "Điện ......" ông khựng lại, vội sửa lời "Mắt của công tử ......"
"Thế nào?" Thi Tranh Ngôn đứng dậy nhìn Tô viện chính.
Tô viện chính lắc đầu, nhìn Hàn Diệp nói "Lão phu có thể hỏi công tử mấy câu được không?"
"Tô đại phu muốn hỏi gì, cứ hỏi không sao." Hàn Diệp gật đầu.
"Mấy năm trước có phải công tử từng bị thương ......" không đợi Hàn Diệp trả lời, Tô viện chính đã do dự nói thêm "Nếu như lão phu đoán không sai, hẳn là trọng thương do kinh mạch đứt đoạn, nội lực tiêu tán, trọng thương này đến lão phu cũng khó lòng cứu được, không biết công tử có phải gặp được cơ duyên?"
Kinh mạch đứt đoạn, nội lực tiêu tán! Đế Tử Nguyên nghe thấy lời của Tô viện chính, đột nhiên nhìn về phía Hàn Diệp, ánh mắt tối sầm lại.
"Đúng vậy, vài năm trước từng bị thương, sau đó được một đại phu có y thuật siêu việt cứu sống, xem như là đại nạn không chết." Hàn Diệp hời hợt đáp.
Tô viện chính gật đầu, trầm giọng đáp "Nội lực trong người công tử không thể dùng được, không phải nội lực tiêu tán, mà là chân khí trong người hỗn loạn xuyên vào kinh mạch, nếu là người thường đã sớm chết vì chân khí bạo phát, công tử đến nay vẫn an ổn, là vì có người dùng nội lực thâm hậu truyền vào các huyệt đạo trên người dựng một kết giới cưỡng ép trấn áp chân khí hỗn loạn này. Tuy nhiên, hậu quả của việc cưỡng ép trấn áp là tất cả tụ huyết do thương tổn ban đầu đều dồn vào não, nên huyết mạch trong não bị tổn thương, nên mới khiến mắt của công tử không thể nhìn thấy."
"Tô đại phu, ý ông là mắt của công tử do hậu quả của việc trấn áp chân khí? Có hy vọng chữa khỏi không?" Thi Tranh Ngôn đột nhiên kích động.
Tô viện chính trầm mặc, lắc đầu "Y thuật của người cứu công tử trên cả lão phu, còn là một tông sư có nội lực vô cùng thâm hậu. Ban đầu phong ấn chân khí của công tử là cách duy nhất, nếu không công tử mất đi, không chỉ là đôi mắt, mà là tính mạng, công tử có cơ duyên gặp được người này quả là may mắn."
Tô viện chính lui về sau hai bước, nhìn về phía Đế Tử Nguyên cúi người, đầy áy náy tự trách "Y thuật của lão phu kém cỏi, không chữa được mắt cho công tử, vẫn mong thứ tội."
Trong thạch đình đột nhiên im lặng, sự vui mừng trong mắt Thi Tranh Ngôn biến mất, nét mặt Đế Tử