Hàn Diệp tuyệt bút.
Bốn chữ này như sóng to gió lớn ập vào tim, đánh thẳng vào linh hồn, không có lối thoát.
Tuyệt bút để lại ba năm trước, người đó sớm đã chuẩn bị đời này tử biệt.
Đặt nó vào gác xó, thậm chí còn không muốn để người khác biết chút tâm ý cuối cùng này.
Hàn Diệp, những năm qua, ta đã ép chàng đến mức này.
Ba năm trước tử biệt, ba năm sau sinh ly.
Nước mắt rơi trên phong thư không hề báo trước, tay Đế Tử Nguyên run lên bần bật, nghẹn ngào không nói nên lời.
Thiếu niên vì bảo vệ nàng chu toàn mà từng bước thận trọng trên triều đình, hết sức hết lòng vì nàng bước vào tử địa ở Tây Bắc năm đó, và thanh niên hiện giờ chỉ còn lại một thân bệnh tật, hai mắt không thể nhìn thấy, xuất hiện đan xen trước mắt nàng.
Tâm huyết nửa đời hắn cũng chỉ vì nàng, dù vua Gia Ninh ngàn sai vạn sai, hắn có lỗi gì chứ?
Trong điện Chiêu Nhân vài tháng trước, nàng nói với vua Gia Ninh, đời này của nàng và Hàn Diệp không nên như thế này, nhưng cuộc sống của nàng và Hàn Diệp biến đổi thế nào, tại sao phải hỏi vua Gia Ninh?
Đời này của bọn họ, không phụ thiên hạ, triều đình, dân chúng, chỉ phụ lẫn nhau, không có kết quả tốt.
Bọn họ đã phí nửa đời tại đây, dựa vào đâu mà bọn họ phải kết thúc như vậy?
Đế Tử Nguyên khép lại thư tuyệt bút, nhắm mắt thở dài thườn thượt.
Một lúc sau, nàng mở mắt, ánh sáng trong mắt rạng rỡ, quét sạch lạnh lùng suy sụp ba năm qua, hoàn toàn khác với trước lúc vào các, một sự nghiêm nghị không thể bỏ qua.
Nàng đặt lại tờ giấy Quy Nguyên các và thư tuyệt bút của Hàn Diệp vào trong hộp gỗ, suy tư ngổn ngang nhìn nó rồi quay lưng bỏ đi, không quay đầu nhìn lại.
Cánh cổng của Bắc Khuyết các lần nữa mở ra, Đế Tẫn Ngôn vẫn luôn lo lắng đợi ngoài cổng, thấy nàng bước ra, liền tiến lên đón, nhưng lại sững sờ khi nhìn thấy Đế Tử Nguyên.
Vẻ ngoài vẫn như cũ, nhưng Đế Tẫn Ngôn lại nhìn thấy phóng khoáng sức sống và ngang ngược mạnh mẽ trong mắt Đế Tử Nguyên như khi Nhậm An Lạc vào kinh bốn năm trước.
"Tỷ tỷ!" Đế Tẫn Ngôn tiến lên trước, giọng nói mang theo nhẹ nhõm vui mừng.
Đế Tử Nguyên dừng lại, ánh mắt dừng trên mặt hắn, chỉ hỏi "Đệ biết rồi?"
Đế Tẫn Ngôn sửng sốt, liếc nhìn cung điện nơi Hàn Diệp ở trong Đông cung năm đó, nặng nề gật đầu, trong mắt ẩn hiện giọt nước mắt "Đệ biết rồi."
Một câu này mang theo nhẹ nhõm vui mừng khôn tả, như thể già nua cằn cỗi của thiếu niên ba năm qua đã tan biến trong một ngày, trong lòng cũng có cảm giác được gột rửa mọi nặng nề.
Đế Tử Nguyên nhìn mà chua xót, vỗ vỗ vai hắn, rồi cất bước đi.
Đế Tẫn Ngôn gọi nàng lại "Tỷ tỷ, tỷ có phải định đến Thi phủ?"
Đế Tử Nguyên lắc đầu "Không cần đi nữa."
Đế Tẫn Ngôn lo lắng nói "Nhưng Điện hạ ngày sau sẽ rời đi, lần đi này, cách xa muôn trùng, sợ là sau này sẽ không về nữa."
"Tẫn Ngôn, với tính cách của chàng, chuyện đã quyết định, ta có đi nữa cũng vô ích."
"Vậy phải làm sao ......" Đế Tẫn Ngôn lo lắng, hôm nay hắn cố ý đưa Đế Tử Nguyên vào Bắc Khuyết các, chính là vì không muốn hai người họ bỏ lỡ.
Đế Tử Nguyên trầm mặc nhìn về hướng Thi phủ.
"Ta chưa từng nghe ý trời, chỉ tận sức làm."
Nàng nặng nề bỏ lại một câu, xoay người bước ra ngoài Đông cung.
Ngay đêm đó, Đế Tử Nguyên trước vào Lạc phủ, sau đó bí mật triệu vài vị triều thần thuộc Đế gia vào Thượng thư phòng nghị sự. Đèn sáng đến đêm, mãi đến nửa đêm, vài vị triều thần mới lặng lẽ rời đi.
Hai năm qua Uyển Cầm luôn ở Đế phủ lo chuyện chính vụ, hôm nay Cát Lợi đặc biệt gọi nàng vào cung, nói Nhiếp chính vương nhớ tay nghề của nàng. Sau khi vài vị triều thần rời khỏi Thượng thư phòng, Uyển Cầm mới bưng rượu Quế Hoa thơm ngọt bày sẵn cho Đế Tử Nguyên.
"Tiểu thư, nếu người nhớ tay nghề của ta, cứ để ta ở trong cung, mỗi ngày làm cho người là được rồi, cần gì phải để Cát Lợi công công chạy đến đón ta." tuy thân phận tiểu thư Tần gia của Uyển Cầm sớm đã công bố trước thiên hạ, nhưng mấy năm qua lại chưa từng về Tần phủ, mà ở bên cạnh Đế Tử Nguyên, thay nàng giải quyết lo lắng, đồng thời giúp thế tử Đế Tẫn Ngôn không hề biết chỉnh đốn nhà cửa kia lo chuyện trong Đế phủ.
Đế Tử Nguyên nhấp vài ngụm rượu Quế Hoa thơm ngọt ấm áp, cười nói "Ngươi bây giờ chấp chưởng chuyện nội vụ trong phủ Tĩnh An Hầu, mọi chuyện phức tạp, sao có thể ở trong cung mỗi ngày với ta ......" nàng kéo dài giọng "Huống chi, dù ta có muốn, tên tiểu tử Tẫn Ngôn đó cũng sẽ không đồng ý."
Sắc mặt Uyển Cầm đỏ bừng, khuôn mặt luôn trầm tĩnh hiện lên chút thẹn thùng hiếm thấy.
Đế Tử Nguyên có chút cảm khái "Chớp mắt ngươi đã theo ta vào kinh được mấy năm rồi. Mấy năm qua, Uyển Thư ở Mạc Bắc, Quy Tây cũng cùng nàng trấn thủ thành, một mình ngươi giữ phủ Tĩnh An Hầu rộng lớn như vậy, chính vụ ở Tấn Nam cũng do ngươi lo liệu, làm khó ngươi rồi."
Uyển Cầm bóp vai cho Đế Tử Nguyên, lắc đầu "Tiểu thư nói gì vậy, nếu năm đó không phải tiểu thư cứu ta, nào có ngày án oan Tần gia được rửa sạch, có thể ở bên cạnh tiểu thư, thay người giải tỏa lo lắng, Uyển Cầm cam tâm tình nguyện."
Đế Tử Nguyên vỗ vỗ tay nàng, khẽ thở dài, nhắm mắt lại, thấp giọng nói.
"Uyển Cầm, suy cho cùng ngươi là đại tiểu thư Tần gia, huyết mạch dòng chính duy nhất của Tần thị ở Kinh Châu, Tần thị cốt cách rắn rỏi, không nên đứt đoạn như vậy."
Bàn tay bóp vai của Uyển Cầm hơi dừng, hốc mắt đỏ lên, cuối cùng không từ chối lời của Đế Tử Nguyên nữa.
Ngày thứ hai, Đế Tử Nguyên sau khi hạ triều thì vi phục xuất xung, đích thân đến phủ của Hữu tướng Ngụy Gián.
Ngay đêm đó, Hàn Diệp vốn đã chuẩn bị xong xe ngựa, chuẩn bị rời kinh vào ngày hôm sau, thì nhận được một phong thư từ núi Phù Lăng.
"Điện hạ, Đế gia chủ nói nếu người đã quyết ý rời đi, muốn mời người vài ngày nữa đến núi Phù Lăng gặp mặt, cũng lưu lại chút tưởng niệm."
Thi Tranh Ngôn được sự đồng ý của Hàn Diệp, thay hắn đọc thư.
Đế Thịnh Thiên là sư phụ vỡ lòng của Hàn Diệp, lại là người khai quốc Đại Tĩnh, luôn có vị trí quan trọng trong lòng Hàn Diệp. Hàn Diệp sẽ không từ chối lời mời gặp mặt của nàng.
"Đế gia chủ quyết định lúc nào?"
"Mười ngày sau." Thi Tranh Ngôn đáp, thấy nét mặt nghi ngờ của Hàn Diệp, lại nói "Trong thư Đế gia chủ có nói, võ công mấy ngày nay có tiến triển, cần phải bế quan vài ngày, hẹn Điện hạ mười ngày sau gặp mặt."
Hàn Diệp gật đầu trả lời "Ngươi đích thân truyền lời, nói nếu lão nhân gia người đã hẹn, mười ngày nữa ta nhất định sẽ tới núi Phù Lăng, chuyện rời kinh cứ hoãn lại mười ngày."
"Vâng, Điện hạ."
Ngày thứ ba là ngày kết thúc tang lễ của vua Gia Ninh, thân thể Đế Tử Nguyên đã tốt lên, chính thức trở lại triều đình.
Dù trước khi Tiên đế băng hà không để lại chiếu thư truyền ngôi, nhưng Đại Tĩnh có Thái tử. Nhưng hiện tại Đế gia tay nắm trọng quyền, mà Đế Tử Nguyên cũng là Nhiếp chính vương được Tiên đế sắc phong, ngôi vị Hoàng đế rơi vào Hàn gia hay Đế gia, hiện tại vẫn là một ẩn số.
Nhưng nước không thể một ngày không vua, Đại Tĩnh còn có Bắc Tần Đông Khiên nhìn chằm chằm như hổ đói, ổn định triều đình là ưu tiên hàng đầu. Sau lễ tang của vua Gia Ninh, đây là chuyện đầu tiên được bày ra trước mặt. Hơn nữa, những ngày gần đây, điện Ỷ Vân thường xuyên triệu tập thân vương Hàn thị và cựu thần của tiên Thái tử, dĩ nhiên là muốn ủng hộ Thái tử nối ngôi. Chẳng qua tiểu Thái tử mới bảy tuổi, nếu không có sự chấp thuận của Đế gia thì không thể đăng cơ, triều đình sẽ đầy sóng gió.
Tảo triều hôm nay, các triều thần đã chuẩn bị cho những cuộc tranh chấp không ngừng trong điện Kim Loan, ai nấy đều ăn no nghỉ ngơi lấy sức mới lên điện. Nào ngờ phe cánh Thái tử, hoàng tộc Hàn thị chưa kịp nhảy ra hô hoán những lời hoa mỹ như 'nước không thể một ngày không vua' hay 'Thái tử kế thừa ngôi vị là danh chính ngôn thuận', thì nguyên lão hai triều tể phụ Nội các Ngụy Gián đã đứng ra, ở trước mặt văn võ cả triều khấu đầu hành lễ với Nhiếp chính vương trên vương tọa và Thái tử.
Với thân phận là triều thần đức cao vọng trọng, Đế Tử Nguyên và Thái tử đều chưa đăng cơ, hành lễ này có phần nặng nề một chút. Nhưng ông là người đầu tiên đứng ra nói chuyện lập tân đế, quả là ngoài dự liệu của mọi người.
Ngụy Gián là tể phụ hai triều, từng là thái phó của hai vị Thái tử, là chủ khảo của tám chín lần khoa cử từ lúc Đại Tĩnh lập triều tới nay, không ngoa khi nói ông là lão sư của thiên hạ. Nhưng ông vốn mang phong thái văn nhân hàng trăm năm của Ngụy gia, trong suốt hai mươi bốn năm trên triều, ông chưa từng can thiệp vào tranh chấp phe phái và sắc lập Hoàng đế. Hai nhà Hàn Đế giao tranh lần này, ông luôn đóng cửa không ra khỏi phủ, nói mình dưỡng bệnh trong phủ, đây là lần đầu tiên ông lên điện Kim Loan sau vài tháng qua.
Không ai nghĩ ông sẽ là người đầu tiên đứng ra, nhưng nếu là Hoàng đế mà ông lựa chọn, đồng nghĩa với sự ủng hộ của toàn văn nhân vương triều Đại Tĩnh.
Nên khi ông dùng thân phận nguyên lão hai triều hành lễ lớn như vậy với Đế Tử Nguyên và Hàn Vân, tất cả mọi người đều chờ ông lên tiếng.
Dù là triều thần thuộc phe Thái tử hay phe Đế gia đều có chút căng thẳng.
"Thần Ngụy Gián có chuyện muốn tấu." Ngụy Gián quỳ xuống,