Một năm sau.
Vương cung Bắc Tần, trời đã về đêm.
Tân đế Mạc Lăng mới lên bốn tuổi, sau khi Tiên vương băng hà, tân đế vô cùng dựa dẫm mẫu thân. Mẫu thân của tân đế là đích nữ Tây gia Tây Vân Hoán ở Lãng thành, hiện được tôn làm Tây thái hậu trong cung. Sau khi Thái hậu dỗ Mạc Lăng ngủ ở điện Tân Ninh, nàng mới đi đến Thượng thư phòng.
Khi Tây thái hậu bước vào Thượng thư phòng, Mạc Sương đang đọc chiến báo do tiền tuyến gửi đến.
"Lăng nhi ngủ rồi?" Mạc Sương nâng mắt, xoa xoa thái dương, trong mắt hiện lên mệt mỏi.
Thái hậu gật đầu, thấy nét mặt của Mạc Sương, lo lắng hỏi "Chiến báo lại đến rồi?" nàng dừng lại "Có phải phụ thân lại mất thành rồi không?"
Nàng xuất thân từ thế gia võ tướng, không rụt rè yếu ớt như những phi tần khác, nói vào trọng điểm.
Trận chiến năm đó, danh tướng Bắc Tần Tiên Vu Hoán chiến bại tử trận ở thành Vân Cảnh, Liên Lan Thanh trọng thương trở về, không thể tiếp tục dẫn binh xuất chiến. Giờ đây Tây Hồng là người duy nhất có sức lực chống lại Thi Tranh Ngôn, nhưng dù là ông cũng khó mà ngăn được Thi Tranh Ngôn và Đế Tẫn Ngôn cùng liên thủ giáp công, trong năm qua liên tục thất bại, chiến cục ngày càng bất lợi với Bắc Tần.
"Ba ngày trước, Cẩm thành và Mạc thành lần lượt bị công phá, sau khi Tây nguyên soái rút về Mạc Hà. Ngoài vương thành, chỉ còn lại năm thành trì." Mạc Sương khép lại chiến báo, trầm giọng nói.
Thái hậu cả kinh, sắc mặt không còn chút máu, lộ vẻ kinh hoàng "Phụ thân lui về Mạc Hà sao?"
Gia tộc Mạc thị Bắc Tần có nguồn gốc từ thế hệ Mạc Hà, đã chiếm giữ nhiều đời, hàng trăm năm trước quật khởi, mở rộng về phía Nam, mất một trăm năm để dựng nên Bắc Tần, từ khi thành lập vương triều, trải qua trăm trận chưa từng có trận nào có thể ép Mạc thị lui về Mạc Hà.
Đây là năm thành trì cuối cùng của Bắc Tần, một khi bị công phá, Bắc Tần sẽ diệt vong.
Mạc Sương gật đầu "Ngày mai, tin tức Tây nguyên soái rút về Mạc Hà sẽ truyền khắp triều đình."
Đến lúc đó, lòng quần thần tan rã, lời khuyên ngăn ngừng chiến trên triều không dứt hơn một năm qua, không phải Bắc Tần không muốn cầu hòa, nửa năm trước Mạc Sương đã gửi quốc thư cầu hòa ngừng chiến đến Đại Tĩnh, nguyện cắt mười thành Bắc Tần, xưng thần với Đại Tĩnh, cống nạp hàng năm. Nhưng một câu dụ lệnh 'Đại Tĩnh ta há cho phép người khác xâm chiếm' của Đế Tử Nguyên được Thi Tranh Ngôn tuyên bố không hề khách khí trước ba quân, từ đó sĩ khí Bắc Tần sa sút.
"Công chúa, nếu năm thành này cũng rơi vào tay Đại Tĩnh, trước khi vương thành bị bao vây, người đưa Lăng nhi về Tuyết sơn đi." Mạc thị có nguồn gốc từ thế hệ Mạc Hà, nhưng nguồn gốc tổ tiên lại ở trong vùng Tuyết sơn cách ngàn dặm về phía cực Bắc của lục địa Vân Hạ, nơi đó hẻo lánh ít người đặt chân đến, nhiệt độ thấp hơn nhiều so với bất kỳ nơi nào trên đại lục, chỉ có người Bắc Tần mới có thể sống sót ở đó. Tây thái hậu nói như vậy, chính là nguyện vọng gìn giữ huyết mạch hoàng thất dòng chính cuối cùng của Bắc Tần.
Nếu Đế Tử Nguyên không nảy sinh lòng diệt Bắc Tần, Tây thái hậu cũng sẽ không có ý nghĩ như vậy.
Mạc Sương lắc đầu "Thái hậu, bây giờ không phải là trăm năm trước, con dân Bắc Tần đã quen với khí hậu ấm áp, trở về Tuyết sơn, chỉ sợ không cần quân đội Đại Tĩnh gϊếŧ chết, tự chúng ta đã chết trước trong Tuyết sơn lạnh giá đó rồi."
"Vậy thì phải làm sao mới tốt?" Tây thái hậu lo lắng, nhìn về phía điện Tân Ninh, ánh mắt kiên định "Mạng này của ai gia không đáng nhắc tới, sẽ cùng tồn vong với vương thành và Bắc Tần, nhưng Lăng nhi chỉ mới bốn tuổi, Tiên vương chỉ có một tử tự là nó, nếu đến cả nó cũng không bảo vệ được, vậy hoàng thất Bắc Tần chúng ta ......"
Tây thái hậu cất giọng thê lương, nghĩ tới sống chết của ấu tử, không thể nói tiếp nữa.
"Công chúa điện hạ!"
Lúc này, trưởng thị vệ Tiêu Hằng bên ngoài lên tiếng bẩm báo.
Mạc Sương định thần lại, lập tức ngồi thẳng người, ngẩng đầu nhìn lên "Mau vào đi, Tần Nam Hầu trả lời thế nào?"
Sau khi chiến báo truyền về, nàng đã phái Tiêu Hằng đến Hầu phủ mời Liên Lan Thanh, ý muốn mời hắn dẫn binh xuất chiến.
Tân đế nhỏ tuổi, Mạc Sương phải ở lại vương thành chủ trì đại cục, giờ đây chỉ có Liên Lan Thanh dùng binh khó đoán mới có hi vọng ngăn chặn khí thế dũng mãnh của Đại Tĩnh.
Thấy ánh mắt đầy hi vọng của Mạc Sương, Tiêu Hằng có chút do dự "Điện hạ, Tần Nam Hầu nói sau trận chiến bốn năm trước, võ công của ngài ấy đã không còn, quả thật khó có thể dẫn binh xuất chiến, mong công chúa và Bệ hạ thứ tội. Hầu gia còn nói ......"
"Nói gì?"
Tiêu Hằng chần chừ đáp "Nói ngài ấy nợ Tiên đế một mạng, khi Đức vương phản loạn, đã trả cho công chúa và Bệ hạ. Còn ân tình của lão Tiên vương năm đó, trong những năm tháng còn sống, ngài ấy không dám quên."
Liên Lan Thanh nói tới lão Tiên vương, chính là chỉ phụ hoàng của Tiên vương Mạc Thiên.
Liên Lan Thanh biết chân tướng diệt vong của tộc nhân Liên thị năm đó rồi!
Trái tim Mạc Sương chùng xuống, tia hi vọng cuối cùng cũng đã tiêu tan. Trước khi chết, Mạc Thiên đã nói với Mạc Sương chân tướng diệt vong của tộc nhân Liên thị, dặn dò nàng đừng bao giờ nhắc đến nó với Liên Lan Thanh. Nhưng tiếc là người tính không bằng trời tính, những toan tính của phụ hoàng năm đó, đến cuối cùng đã khiến hoàng thất Bắc Tần mười mấy năm sau phải nếm trái đắng.
"Công chúa, ngay cả Tần Nam Hầu cũng không muốn dẫn binh xuất trận, lẽ nào Bắc Tần chúng ta chỉ có một con đường nước mất nhà tan thôi sao?" Thái hậu bi thương hỏi.
Mạc Sương càng băn khoăn lo lắng hơn nàng. Năm đó thiết kỵ Bắc Tần đánh xuống phía Nam công phá Đồng quan, gϊếŧ chết vô số dân chúng Đại Tĩnh, An Ninh và Thi Nguyên Lãng đều chết trong tay Bắc Tần. Bây giờ hoàng quyền Bắc Tần gần như sụp đổ, ai có thể bảo vệ một trăm ngàn con dân Bắc Tần sau khi Bắc Tần diệt vong? Thù máu sâu nặng, Đế Tử Nguyên sao có thể cho hoàng thất Bắc Tần và dân chúng một con đường sống?
Mạc Sương dựa vào vương ỷ, cảm giác mệt mỏi ập đến, hai năm nhiếp chính, Bắc Tần không ổn định, nàng nắm giữ vương quyền Bắc Tần, sớm đã một mình không chống đỡ được.
"Tiêu Hằng, đến điện Sùng Thiện, mời sư phụ Linh Triệu tới."
Quốc sư Bắc Tần Tịnh Thiện đã bế quan hai năm trước, điện Sùng Thiện đều do đệ tử nhập thất Linh Triệu của ông phụ trách. Tin tức Tịnh Thiện qua đời đã lan truyền nhiều năm trong triều, nhưng chỉ cần hoàng thất Bắc Tần một ngày chưa công bố, sẽ không ai dám phán đoán sống chết của ông.
"Công chúa, Quốc sư đã ......" Tây thái hậu dừng lại, liếc nhìn ngoài phòng rồi mới nói "Chỉ là một Linh Triệu thì có ích gì?"
"Thái hậu, Quốc sư tinh thông thiên tượng, mấy năm trước đã quan sát thấy Bắc Tần có nạn diệt vong."
Tây thái hậu đột nhiên có tinh thần "Vậy Quốc sư có để lại cách giải nạn?"
Mạc Sương nhất thời không nói gì, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Nam, ánh mắt xa xăm sâu thẳm, lộ ra hi vọng và trông mong không rõ.
"Chỉ nguyện lời năm đó, hắn bằng lòng nhận lời."
Vào nửa đêm, Linh Triệu phụ trách điện Sùng Thiện dẫn đầu một đội thị vệ rời vương thành, lợi dụng màn đêm tiến về phía Mạc Hà.
Hai ngày sau, trong trướng soái Đại Tĩnh.
Thanh niên trong y phục đạo sĩ thâm trầm nhìn Thi Tranh Ngôn, hơi khom người.
"Thi nguyên soái, núi Phù Lăng cách biệt nhiều năm, Nguyên soái vẫn khỏe chứ? Ta đến vì một lời hứa năm xưa, vẫn mong Nguyên soái nể tình sư tôn xả thân cứu giúp năm đó, cho phép ta vào đế đô Đại Tĩnh, gặp mặt Chiêu vương của quý quốc."
Ngoài chiến cục phía Bắc ảnh hưởng đến từng đường đi nước bước của triều đình Đại Tĩnh, những năm gần đây vương triều Đại Tĩnh vô cùng ổn định, thậm chí kinh thành cũng bớt đi náo nhiệt. Nhưng khi cuối năm đến gần, vẫn còn có một chuyện đặc biệt khiến kinh thành an bình trở nên náo nhiệt ------ Đích tiểu thư Đế An Lạc của phủ Tĩnh An Hầu, sắp tròn một tuổi.
Sinh thần của cô bé còn chưa đến, nhưng ngày ngày lễ vật chờ được gửi đến Hầu phủ thì nhiều vô kể. Nhiếp chính vương và Chiêu vương vốn muốn cử hành một yến tiệc thôi nôi hoành tráng cho cô bé tại điện Chiêu Nhân, nhưng tiếc là Tĩnh An Hầu phu nhân lấy lý do chiến loạn không ngừng mà